"Linh hồn tâm hải" cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi: "Anh đừng có mà thông minh như thế nữa được không?"
“Quá khen rồi!", Nói vậy cũng không hề khiến Nhậm Kiến Tường vui mừng.
"Mày có thể không cần kể chuyện gì đã xảy ra, nhưng tao đoán là giờ mày cần có một ký chủ để sống ký sinh, nếu mày mà vẫn tiếp tục giấu giếm thì tao sẽ tìm mọi cách để đuổi mày ra khỏi cơ thể tao".
Lời đe dọa đó thật sự rất hiệu quả.
"Bỏ đi, tôi đến sợ anh đấy! Anh nói gì cũng đúng!", linh hồn tâm hải hơi ngượng, nói tiếp: "Quả thật, tôi chẳng phải là linh hồn tâm hải gì cả, tôi chỉ là một chiếc gương thời gian, đương nhiên chỉ là một tấm gương nhỏ mà thôi".
“Gương thời gian sao?", Nhậm Kiến Tường nghi ngờ.
"Tôi giống với chiếc gương Càn Khôn mà anh tu luyện theo bí pháp hồi trước, gương thời gian thật đã bị hủy hoại rồi, tất cả thần chí đều ở chỗ tôi, tôi có thể nhìn thấy chuyện quá khứ và những chuyện sắp xảy tới với một người.
"Tôi là Tu, Tu trong từ tu thân dưỡng tính, tôi cũng coi như là bỏ trốn, bị người của tiên giới truy lùng, chỉ có trốn trong cơ thể anh sống ký sinh thì tôi mới có thể sống sót".
Nhậm Kiến Tường trầm tư suy nghĩ, nói: "Vậy tại sao mày lại định hại người?"
Tu vội vàng nói: "Tôi thật sự không ngờ là Tiểu Phùng đó, nhà ông ta chỉ có một mình ông ta kiếm ra tiền thôi sao? Mặc dù tôi chỉ là một tấm gương nhỏ, nhưng rất sáng, ông ta tham lam nên nhìn thấy tôi liền tiếp nhận, vậy nên mới xảy ra chuyện".
Nhậm Kiến Tường bất lực vắt tay lên trán, không biết nên đánh giá như thế nào mới phải.
"Nếu anh không yên tâm thì từ giờ về sau tôi có thể nhận anh làm chủ nhân, chuyện gì tôi cũng sẽ nghe theo lời anh".
Tu dò hỏi.
“Thật sao?”, Nhậm Kiến Tường không dám tin.
"Đương nhiên là thật rồi! Tôi chưa bao giờ nói lời mà không giữ lời cả!", Tu vội vàng hứa.
"Vậy mày hãy nói cho tao biết ai là người bày mưu tính kế với tao lúc ở tiên giới đi! Với cả, làm cách nào để về tiên giới được nữa!"
"..."
“Chuyện này tôi không làm được!", Tu khóc lóc: "Chuyện khác thì được, riêng chuyện ở tiên giới, anh phải tự dựa vào bản thân để tìm ra chân tướng, nếu không thì anh sẽ dễ bị báo thù! Vả lại..."
"Vả lại cái gì?"
"Với tu vi hiện tại của anh, chỉ cần một thân tiên nhỏ bé ở tiên giới cũng dễ dàng có thể bóp chết anh!"
Nhậm Kiến Tường lúc này không nói gì nữa.
“Vì vậy, chủ nhân, anh đừng bận tâm đến chuyện này nữa!", Tu thấp giọng khuyên nhủ.
Nhậm Kiến Tường chau mày, chốc lát sau mới giãn cơ mày ra, nói: "Bỏ đi, sau này rồi tính!"
Tu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.