Đám phóng viên trố mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng quyết định tôn trọng ý kiến của Nhậm Kiến Tường, cho anh một cơ hội được yên bình.
Tần Vũ cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhậm Kiến Tường gõ cửa, không ai mở, trái lại bên trong lại vọng ra tiếng trả lời.
"Không chấp nhận phỏng vấn! Đám xin cơm mấy người còn chưa chịu đi hả?”
"Người này là chồng của Tống Tiểu Thanh, tên là Cố Trí, vô cùng nóng nảy! Còn suốt ngày mắng vợ!", có một vị phóng viên nữ bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Nhìn thấy nụ cười của Nhậm Kiến Tường, nữ phóng viên lập tức bị u mê đến nỗi không biết trời trăng gì nữa!
Nhưng mặc dù vậy, Nhậm Kiến Tường vẫn cố chấp gõ cửa, đồng thời hô to: "Tôi là chủ tịch tập đoàn Song Diệp, tới bàn thủ tục lúc bồi thường".
Cửa sắt lập tức mở ra!
Mọi người im lặng nhìn người đàn ông cao lớn thô kệch lao ra, hắn nhìn Nhậm Kiến Tường với ánh mắt hung tợn.
"Mày là chủ tịch gì đó à?"
"Đúng!", Nhậm Kiến Tường bình tĩnh nói: "Anh là Cố Trí à?"
"Tao đánh chết mày!", Cố Trí tung quả đấm về phía Nhậm Kiến Tường.
Thấy vậy, Nhậm Kiến Tường đưa tay nhẹ nhàng bắt được quả đấm của Cố Trí, sau đó, bẻ qua bên với vẻ vô cùng ung dung khiến Cố Trí kêu lên.
“Đánh người! Phóng viên các người không quan tâm sao? Làm ăn cái gì không biết?”
Cố Trí hét toáng lên với phóng viên xung quanh đã tránh ra xa.
Nhưng không ai thèm quan tâm.
“Hôm nay tôi muốn đến giải quyết vấn đề, không muốn gây chuyện, đương nhiên, tôi không định nói với anh, dù sao anh cũng không phải người bị hại, tôi muốn tìm cô Tống Tiểu Thanh!”
Nhậm Kiến Tường tiếp tục hòa nhã nói.
Cánh tay Cố Trí đau như sắp bị vặn rời ra, hắn hung hăng đẩy Nhậm Kiến Tường ra, rồi mới miễn cưỡng đứng vững, nhưng cũng không dám thô lỗ nữa.
"Tôi lại muốn xem thử anh có cái gì hay mà nói!"
Sau đó, hắn vẫn để cho Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ đi vào.
Tần Vũ một mực áp sát Nhậm Kiến Tường không rời.
"Kiến Tường! Có phải người này có khuynh hướng bạo lực gì không? Điên điên khùng khùng vậy!", Tần Vũ nhỏ giọng nói.
Nhậm Kiến Tường không lên tiếng, coi như là ngầm đồng ý.
Chẳng mấy chốc, dưới sự chỉ dẫn bất đắc dĩ của Cố Trí, Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ đi vào phòng của Tống Tiểu Thanh, sau đó đóng sầm cửa lại.
Nhậm Kiến Tường nhìn quanh bốn phía, phát hiện cho dù là ban ngày, nhưng bởi vì rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng kéo kín, trong phòng tựa như đêm tối, trong không khí còn có một mùi hương làm người ta buồn nôn.