"Như vậy là ổn rồi, lát nữa bảo Tần Vũ kê cho cô bé vài đơn thuốc là được", Nhậm Kiến Tường thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này bên ngoài đã bùng nổ vì hành động vừa rồi của Nhậm Kiến Tường.
"Anh là phó tổng giám đốc của tập đoàn Song Diệp phải không? Tôi muốn hỏi tại sao tổng giám đốc của các anh lại cưỡng chế làm gián đoạn quá trình trị liệu của giáo sư Lưu Đức Nhân vậy!"
Tần Vũ không nói gì, anh mong bản thân sẽ không vạ miệng để liên lụy tới Nhậm Kiến Tường, kết quả cuối cùng phải chờ đến khi kết thúc quá trình trị liệu mới có thể quyết định được.
Nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua, cửa phòng trị liệu cuối cùng cũng mở ra rồi.
Nhậm Kiến Tường bước ra với vẻ mặt mệt mỏi, bên cạnh là Tiểu Thanh đã hồi phục lại được tinh thần.
Điều làm mọi người kinh ngạc đó là khuôn mặt của Tiểu Thanh không còn bị thối rữa nữa, chỉ còn những mảng da bị bong tróc thôi.
Cô ấy xấu hổ ngẩng đầu lên nhìn Nhậm Kiến Tường rồi lại cúi đầu xuống.
Thấy chỗ thịt thối rữa trên khuôn mặt Tiểu Thanh đã biết mất, Lưu Đức Nhân mừng rỡ.
"Nhìn xem, tôi nói rồi mà, mặt nạ của tôi có hiệu quả, chỉ là thằng nhóc này muốn cướp công của tôi nên mới đưa con nhà người ta vào phòng thôi".
Không ngờ Lưu Đức Nhân vừa dứt lời thì Tiểu Thanh đã nói: "Ông nói láo, nếu không có anh Nhậm thì bây giờ mạng sống của tôi cũng không giữ được rồi!"
Đám đông ồ lên kinh ngạc, Lưu Đức Nhân giận tím người.
Sau đó Tiểu Thanh nói hết những gì cô cảm nhận được sau khi Lưu Đức Nhân và Nhậm Kiến Tường chữa trị.
"Anh Nhậm nói với tôi, trêu đời này không có thứ gì dễ dàng cả, nếu vì tham lam đốt cháy giai đoạn mà không màng tới sức khỏe của bản thân thì sẽ là sự đau thương lớn nhất".
Tiểu Thanh dõng dạc nói trước ống kính máy quay của truyền thông.
Lúc đầu Đông y dược đường mời nhiều nhà báo đến đây là vì muốn làm bẽ mặt tập đoàn Song Diệp nhưng không ngờ cuối cùng lại gậy ông đập lưng ông.
Trước mặt nhiều người, nhiều kênh truyền thông như vậy cũng chẳng có cơ hội để ngụy biện.
Khuôn mặt tổng giám đốc công ty thẩm mỹ Bảo Lệ cũng trở lên vô cùng khó coi, vội vàng đổ hết trách nhiệm lên đầu Lưu Đức Nhân.
"Thật ra tôi cũng không biết, thì ra ông Lưu Đức Nhân lại là loại lang băm, làm tổn hại nặng nề đến sản phẩm của công ty chúng tôi".
Tổng giám đốc công ty thẩm mỹ Bảo Lệ bắt đầu chối bỏ trách nhiệm, nhưng chẳng ai thèm quan tâm.
"Kiến Tường, lần này may mà có cậu đã cứu vớt được danh tiếng của công ty của bọn mình, có nhiều bên truyền thông đưa tin như thế này chắc chắn không lo đến việc tập đoàn Song Diệp sẽ xuống dốc phải không?"
Nhậm Kiến Tường khẽ gật đầu, chóng mặt dựa vào người Tần Vũ.
Đúng lúc này, sau khi Tiểu Thanh được phỏng vấn xong liền lẻn ra chỗ Nhậm Kiến Tường khẽ nói: "Anh Nhậm, tôi có thể mời anh đi ăn một bữa cơm được không?"
Tần Vũ bất lực, bệnh nhân này lại là một bông hoa đào si mê Nhậm Kiến Tường rồi, không thể để cô ấy dính líu gì đến anh mới được.
"Cô Tiểu Thanh, tổng giám đốc Nhậm cậu ấy…"
"Bố ơi, thì ra bố ở đây, con với mẹ tìm bố mãi mà không thấy bố…"