Nghe thấy giọng nói của Diệp Uyên Thư, đám người xung quanh tỏ vẻ tiếc nuối cho cô bé, nhỏ xíu như vậy mà đã phải mất đi một người bố khỏe mạnh.
Mặc dù Chu Hãn không dám giết chết Nhậm Kiến Tường giữa ban ngày ban mặt, nhưng với tính cách của Chu Hãn thì Nhậm Kiến Tường không chết cũng tàn tật cả đời, đến lúc đó nhà họ Chu bồi thường chút tiền là xong.
"Thư Thư, là cô vô dụng, cô không còn cách khác", cô giáo Lâm cũng chỉ là một người phụ nữ, trong lúc này cũng không biết nên làm gì, lo lắng tới mức phát khóc.
"Cô Lâm khóc cái gì vậy? Cô đừng khóc, cô nhìn bố con sắp dạy dỗ người xấu kia", Diệp Uyên Thư vẫn chưa hiểu chuyện gì, cô bé không biết được hậu quả khi Nhậm Kiến Tường không đánh thắng gã kia là gì.
Hai người ra cổng trường tìm một chỗ đất trống quyết đấu với nhau.
"Tin tôi đi, ông sẽ không sống quá một tháng nữa đâu", Nhậm Kiến Tường lạnh lùng nói, Chu Hãn dám sỉ nhục vợ của anh, điều này đã đủ khiến anh muốn giết chết gã rồi.
"Thằng nhóc, đợi lát nữa mày sẽ biết câu nói vừa rồi của mày nực cười đến thế nào, mày cũng tin tao đi, cả đời này mày cũng đừng nghĩ đến việc đứng dậy nữa, một lúc nữa thôi tao sẽ chặt đứt hai chân của mày".
Nhậm Kiến Tường không muốn nói thêm những điều vô ích nữa, anh sẽ dùng hành động để khiến Chu Hãn câm mồm lại.
"Đỡ nắm đấm của tao đây, mày có tư cách gì mà đấu với tao…", vừa nói Chu Hãn vừa nắm chặt hai bàn tay đấm thằng vào đầu Nhậm Kiến Tường, tốc độ của nắm đấm này quá nhanh khiến phụ huynh đứng xung quanh không nhìn rõ.
Đến lúc bọn họ nhìn rõ thì nắm đấm của Chu Hãn đã bị Nhậm Kiến Tường dùng một tay nắm lấy.
"Phù…"
Phụ huynh đứng vây quanh hoang mang, bọn họ hít một hơi thật sâu, mọi người tưởng rằng Nhậm Kiến Tường chỉ có thể né tránh chứ không ngờ anh dùng một tay để đỡ nắm đấm này, hơn nữa vẻ mặt anh cũng thoải mái.
Nhìn thấy cảnh tượng này mắt cô giáo cũng sáng rực lên, trong lòng cô ấy dấy lên chút hy vọng, mong Nhậm Kiến Tường có thể vượt qua được mà không bị thương.
"Tôi đã từng xem video Chu Hãn thi đấu rồi, sở trường của gã không phải là nắm đấm đâu mà là chân đấy, có lần gã còn dùng đôi chân cứng như sắt của gã đá gãy hai cánh tay của đối thủ đấy…"
"Thì ra là như vậy…"
Mọi người xung quanh đang bàn tán sôi nổi.
Nghe thấy vậy cô giáo Lâm hơi căng thẳng, không biết Nhậm Kiến Tường có chống đỡ được tiếp không, cô ấy đã gọi điện cho hiệu trưởng, chỉ cần hiệu trưởng xuất hiện thì có lẽ Chu Hãn sẽ nể mặt hiệu trưởng.
Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao thì Chu Hãn lại đổ mồ hôi lạnh, gã là người trong cuộc nên gã là người hiểu tình hình hiện tại nhất.
Nhậm Kiến Tường chỉ dùng một tay đã đỡ được nắm đấm của gã, anh tỏ vẻ rất bình tĩnh như thường, hơn nữa đến lúc gã định rút tay về thì không tài nào rút được.
Nhậm Kiến Tường ngày càng dùng lực mạnh hơn, Chu Hãn chỉ cảm thấy tay phải của gã như sắp bị tàn phế tới nơi rồi, vô cùng đau đớn.
Vào lúc Chu Hãn sắp không chịu được nữa thì Nhậm Kiến Tường mới buông ra, lúc này Chu Hãn thở hổn hển.
Nhậm Kiến Tường làm như vậy thứ nhất là vì để cho Chu Hãn cảm nhận được sự đau đớn, hai là anh đã truyền một chút linh lực vào cơ thể của Chu Hãn, gã không phải võ giả cho nên sẽ không phát hiện ra được, luồng linh lực đó sẽ ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng của Chu Hãn, không đến một tháng nữa Chu Hãn sẽ bị bệnh mà chết.