Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



 

"Con trai, chúng ta đi thôi", Chu Hãn không dám tiếp tục ở đây nữa, chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài thì chắc chắn uy danh của gã cũng sẽ giảm đi đáng kể.  

 

"Ông Chu đi thong thả, mong rằng đến lúc ông đổ bệnh không đến cầu xin tên nhóc tôi nhé".  

 

Lúc Chu Hãn xám mặt rời đi còn nghe thấy Nhậm Kiến Tường ở đằng rau nói vọng lại một câu khó hiểu, trong lòng gã còn không thèm quan tâm, thật nực cười, cơ thể khỏe mạnh như gã thì làm sao mà đổ bệnh được.  

 

"Người anh em khá lắm! Nhà họ Chu hành động ngang ngược, tên Chu Hãn này còn hống hách hơn, cuối cùng cậu cũng giúp chúng tôi trút giận rồi".  

 

Chu Hãn vừa đi, mọi người xung quanh đã xúm đến chúc mừng, Nhậm Kiến Tường chỉ cười nhạt rồi đi tới chỗ cô giáo Lâm: "Cô giáo Lâm, tôi đón con gái về đây".  

 

"Vâng! Xin lỗi anh".  

 

"Cô giáo Lâm nói gì vậy, Thư Thư ở trường may mà có cô chăm sóc, tôi còn phải cảm ơn cô nữa kìa!"  

 

Cô giáo Lâm cũng chỉ là người phụ nữ, chuyện vừa xảy ra cô ấy cũng không biết làm sao, Nhậm Kiến Tường đương nhiên không thể trách cô ấy.  

 

Sau khi Nhậm Kiến Tường rời đi, một ông cụ tầm hơn năm mươi tuổi bước tới.  

 

"Cô giáo Lâm, Chu Hãn với người mà cô nói đâu?"  

 

"Bọn họ đi hết rồi, Chu Hãn thua", cô giáo Lâm khẽ nói.  

 

Ông cụ là hiệu trưởng, nghe tin Chu Hãn thua ông cụ vô cùng kinh ngạc, ông cụ hiểu rất rõ về Chu Hãn, không ngờ Chu Hãn lại thua dưới tay một kẻ vô danh.  

 

"Về nhà rồi, Thư Thư con đói chưa?", Nhậm Kiến Tường về tới nhà, bà Diệp và ông Diệp cũng đang ở nhà, thấy Nhậm Kiến Tường cũng khẽ cười, mặc dù không nói nhiều lời nhưng bầu không khí ngột ngạt cũng đang từ từ giảm bớt.  

 

Dù gì thì cũng là bố mẹ của Diệp Yến, Nhậm Kiến Tường không thể oán trách bọn họ được.  

 

Một lát sau Diệp Yến cũng tan làm trở về nhà, vừa mở của Nhậm Kiến Tường đã ôm lấy Diệp Yến.  

 

Đã lâu lắm rồi, hai người mới thật sự làm lành với nhau, Diệp Yến được Nhậm Kiến Tường ôm đến mức đỏ hết mặt rồi lan tới xuống tới cả cổ, đẹp như một quả táo đỏ tươi chín mọng.  

 

Diệp Yến xấu hổ đẩy Nhậm Kiến Tường ra, Nhậm Kiến Tường lại càng ôm chặt hơn, Diệp Yến cuối cùng cũng từ bỏ việc phản kháng, hai tay ôm hông Nhậm Kiến Tường, hai người ôm nhau thật chặt.  

 

Cả nhà ăn cơm xong sau đó ngồi ở phòng khách chơi một lúc rồi người nào về phòng người đó nghỉ ngơi.  

 

"Kiến Tường, em không muốn làm việc ở tập đoàn Vạn Nguyên nữa".  

 

Nhậm Kiến Tường đang chơi với con gái liền chau mày lại: "Tại sao?"  

 

"Ông nội nhất quyết muốn nâng đỡ Diệp Siêu làm người thừa kế của tập đoàn Vạn Nguyên, em không muốn tranh giành, em suy nghĩ kỹ rồi, nhà mình sống yên ổn là được".  

 

Nhậm Kiến Tường có chút nghi ngờ, theo lý mà nói ông cụ Diệp sẽ không nâng đỡ Diệp Siêu lên làm người thừa kế mới phải, trải qua biết bao nhiêu việc như vậy mà cụ ta vẫn chưa nghĩ kỹ sao?  

 

Nếu cụ ta muốn Diệp Siêu trở thành người thừa kế tập đoàn Vạn Nguyên thì sao mà tập đoàn phát triển được.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận