"Bố giỏi quá!", Thư Thư vỗ tay khen Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường khẽ xoa đầu con gái rồi khẽ nói: "Thư Thư đi ngủ một chút nhé! Tỉnh lại con sẽ ở nhà".
Giọng nói của Nhậm Kiến Tường có một chút lực thôi miên, Diệp Uyên Thư từ từ nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
"Tao cho mày một cơ hội, vì bây giờ mày có làm gì thì trong mắt tao mày vẫn chẳng là cái thá gì cả".
Nhậm Kiến Tường quay người lại nhìn Ngô Thâm đã nằm rạp dưới đất, khởi động linh lực trong ánh mắt, ngay sau đó cánh tay phải của Ngô Thâm đã hồi phục lại như bình thường.
Ngô Thâm kinh ngạc.
Bây giờ hắn có thể khẳng định rằng Nhậm Kiến Tường không phải là cao thủ hạng đen gì cả, ít nhất cũng phải là cấp bậc thiên địa gì đó, vì Nhậm Kiến Tường có thể chữa khỏi cánh tay của hắn mà không cần động vào, hắn không bao giờ có thể tưởng tượng được điều này.
"Rút kiếm ra đi!"
Ngô Thâm biết hôm nay hắn chết chắc rồi, tâm trạng hắn trầm xuống, tay phải cầm kiếm, hắn đứng lên rồi cúi người sâu trước mặt Nhậm Kiến Tường.
"Cảm ơn!"
Trước khi chết con người ta thường phát huy tiềm năng mạnh nhất, hắn rút kiếm ra, thanh kiếm này rất lợi hại.
Ánh mắt Ngô Thâm phát sáng, nếu hôm nay hắn không chết thì chắc chắn có thể đạt được hạng đen, vì vừa rồi hắn mới hiểu ra điều đó là một loại duyên phận.
"Đại ca, giết chết hắn!"
Thấy sự thay đổi của Ngô Thâm, hai tên kia cứ tưởng hôm nay chúng phải chết bây giờ lại có chút hy vọng.
"Cũng được đấy! Nhưng mày không nên động vào con gái tao", Nhậm Kiến Tường cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ Ngô Thâm lại hiểu ra được điều đó vào lúc này.
Ngô Thâm cảm thận được những thay đổi của bản thân, mặc dù hắn biết Nhậm Kiến Tường rất mạnh nhưng hắn cũng đã tự tin trở lại, chém một nhát kiếm xuống thế như chẻ tre.
"Nếu đã như vậy thì tao sẽ cho mày trải nghiệm thế nào là kiếm tu chân chính trước khi chết".
Mặc dù Nhậm Kiến Tường không phải là kiếm tu nhưng ở thế giới trước anh đã đạt đến cảnh giới tiên vương, sự lĩnh ngộ về kiếm đạo của anh vượt xa võ giả hạng vàng.
Anh vận chuyển linh lực, mạnh mẽ phá vỡ thế kiếm yếu ớt của Ngô Thâm, tay phải anh giơ lên, thanh kiếm của Ngô Thâm bay thẳng vào tay Nhậm Kiến Tường trong sự hoảng sợ của Ngô Thâm.
Chỉ thấy Nhậm Kiến Tường nhắm mắt lại vung tay khiến thanh kiếm bay nhanh đến chỗ Ngô Thâm tạo thành một cơn vũ bão.
Ngô Thâm không thể đỡ được nhát kiếm này.
"Phập!"
Ngô Thâm bị chém thành hai mảnh, trước khi chết vẫn trợn trừng mắt giống như không thể tin được trên đời này lại có người mạnh tới mức độ này.
Lúc này hai tên đang nằm dưới đất mặt xám xịt lại, năng lực mà Nhậm Kiến Tường thể hiện thực sự vượt xa khỏi trí tuệ của bọn chúng, nếu như được chọn lại, bọn chúng chắc chắn sẽ không dám chọc đến vị hung thần này.
Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, nếu đã làm rồi thì phải trả một cái giá tương ứng.
"Chúng mày cũng xuống cùng với hắn đi!", Nhậm Kiến Tường dùng đạo pháp thuật hỏa cầu.
Cơ thể của hai tên kia lập tức bị thiêu trụi, đến tro tàn cũng bị gió thổi bay sạch, từ giờ về sau sẽ không còn người tên là Ngô Thâm nữa, coi như anh đã trừ hại cho nhân dân Hoa Hạ.
Mọi chuyện đã giải quyết xong, Nhậm Kiến Tường bế Diệp Uyên Thư về tập đoàn Vạn Nguyên.