Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường



 

Ngân hàng Phú Nghiệp chính là điểm đến của Nhậm Kiến Tường.

 

Tiến vào sảnh lớn, lúc này không đông người lắm, chẳng mấy chốc đã đến lượt Nhậm Kiến Tường.

 

“Phiền anh làm giúp tôi một tấm thẻ ngân hàng”.

 

Tiếp đón Nhậm Kiến Tường là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, Nhậm Kiến Tường thấy tấm bảng trước mặt hắn có viết tên Chúc Tri Nhậm.

 

Chúc Tri Nhậm khinh thường cười khẩy khi nhìn thấy Nhậm Kiến Tường.

 

“Chiều đến đi! Chúng tôi nghỉ trưa rồi”.

 

Nhậm Kiến Tường chỉ vào một tấm bảng hiệu: “Không phải ngân hàng Phú Nghiệp mở cửa cả ngày à?”

 

“Đó là từ rất lâu trước đây rồi, bây giờ chúng tôi vừa qua mười hai giờ thì sẽ không xử lý nghiệp vụ nữa”, thái độ Chúc Tri Nhậm rất ngạo mạn, Nhậm Kiến Tường nhíu mày, định đổi một ngân hàng khác.

 

Đúng lúc này một người phụ nữ ngoài ba mươi bước từ ngoài cửa vào, Chúc Tri Nhậm thấy người phụ nữ này thì vội vàng đứng dậy nịnh nọt: “Cô Trương! Cô lại đến gửi tiền sao?”

 

“Đúng vậy!”, cô Trương gật đầu nói.

 

“Cô cứ đi thẳng lên tầng hai đi! Cô là thành viên VIP bạch kim, giám đốc sẽ tiếp đón cô”.

 

“Chẳng phải các người mười hai giờ sẽ nghỉ trưa sao?”, Nhậm Kiến Tường biết thừa, hóa ra hoàn toàn không có quy định mới này, Chúc Tri Nhậm đang nói dối.

 

“Ai nói? Ngân hàng Phú Nghiệp mở cửa cả ngày mà”, cô Trương giải thích.

 

Chúc Tri Nhậm nhíu mày, cũng không thèm để ý đến Nhậm Kiến Tường.

 

“Cô Trương, mời lên lầu”.

 

Sau khi cô Trương lên tầng hai, Chúc Tri Nhậm quay đầu lại phía Nhậm Kiến Tường.

 

“Thằng nhà quê từ đâu tới đây vậy? Anh có thể sánh với cô Trương à? Trong thẻ người ta có mấy triệu tệ đấy, anh thích đi đâu thì đi đi, ông đây khinh nhất là mấy tên quỷ nghèo như anh”.

 

Ngân hàng Phú Nghiệp là bảng hiệu vàng của Hoa Hạ, được làm việc ở đây khiến cho Chúc Tri Nhậm có thái độ ngạo mạn, khinh miệt người nghèo.

 

“Tôi có mười triệu tệ, bảo giám đốc đến nói chuyện với tôi! Anh không xứng”.

 

Nhậm Kiến Tường gặp loại người như Chúc Tri Nhậm nhiều rồi, hắn là điển hình của sự tự cao tự đại.

 

“Ha ha ha… Anh hả? Mười triệu tệ ư?”, Chúc Tri Nhậm không chút kiêng dè mà bật cười ha hả, ngay cả một vài nhân viên đang làm việc bên cạnh cũng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Nhậm Kiến Tường.

 

Bọn họ cũng không ưa sự ngạo mạn của Chúc Tri Nhậm.

 

Nhưng bọn họ càng không thích loại người chỉ biết mạnh mồm này.

 

Nhậm Kiến Tường lại trả lời rõ ràng mạch lạc.

 

“Đúng vậy! Mười triệu tệ”.

 

Chúc Tri Nhậm không tin mình nhìn nhầm, mất kiên nhẫn nói.

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận