Xe chạy hơn nửa giờ, Diệp Viên Viên cảm thấy hơi kỳ lạ, lập tức hỏi gã tài xế trẻ tuổi.
“Bác tài ơi, hình như anh đi nhầm đường rồi!”
“Cô à, cô yên tâm đi! Tôi đã đi con đường này không biết bao nhiêu lần rồi, đây là con đường gần nhất, có thể không phải con đường cô hay đi nhưng đều đến chung một điểm”.
Nghe gã tài xế nói vậy, Diệp Viên Viên gật đầu, nghĩ thầm hóa ra là như vậy.
Tuy nhiên cô ta đột nhiên nghĩ đến Nhậm Kiến Tường đã nói ngồi loại xe này không an toàn, lại thấy đường càng lúc càng vắng vẻ, trong lòng hơi bối rối.
Diệp Viên Viên liếc nhìn gã tài xế theo bản năng, trong lòng nảy sinh một dự cảm xấu, nhưng khi nhìn Nhậm Kiến Tường ở bên cạnh, cô ta suýt thì tức chết.
Nhậm Kiến Tường đang ngủ ngon lành, Diệp Viên Viên đoán rằng chắc chắn Nhậm Kiến Tường nói thế chỉ để dọa cô ta thôi, do đó càng thêm không vừa lòng với Nhậm Kiến Tường.
Một lát sau, ngay cả Tề Nguyên cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tề Nguyên và Diệp Viên Viên liếc mắt nhìn nhau, hai người dùng điện thoại di động để xác định vị trí mới phát hiện càng lúc càng cách xa nhà.
Diệp Viên Viên hơi hoảng loạn, cô ta vô thức kéo ống tay áo của Tề Nguyên.
Cảm nhận được chi tiết này, trong lòng Tề Nguyên thầm mừng rỡ, hắn còn muốn cảm ơn gã tài xế này nữa cơ.
“Bác tài ơi! Chắc chắn là anh lầm đường rồi, chúng tôi thấy càng lúc càng cách xa nhà, tôi muốn xuống xe”.
Diệp Viên Viên hét lớn.
“Cô gái, bây giờ, đã không còn kịp nữa rồi”, gã tài xế nở nụ cười nham hiểm.
Lúc này, xe đã nhanh chóng chạy vào bên trong một ngọn núi nhỏ, rồi dừng lại trong một hầm mỏ bỏ hoang.
Mặc dù bình thường Diệp Viên Viên là người kiêu ngạo, nhưng cô ta lại rất nhát gan. Lúc này Nhậm Kiến Tường vẫn còn đang ngủ, nắm đấm của Tề Nguyên càng lúc càng chặt, ý chí chiến đấu của hắn đã lên cao, hắn quan sát thấy mặc dù tài xế cũng biết võ, nhưng còn lâu mới là đối thủ của hắn.
“Bọn mày hãy lấy hết tiền bạc ra, gom đủ một trăm nghìn tệ hay tám mươi nghìn tệ cũng được, nếu không… đây sẽ là nơi chôn thân của bọn mày”.
Tài xế trẻ nói một cách rất bình tĩnh.
Cứ như thể đây là việc làm đương nhiên, nếu có ai đó dám phản kháng thì hắn sẽ bộc lộ bản chất xấu xa của mình.
“Tề Nguyên… làm, làm sao đây? Chúng ta đưa thẻ ngân hàng cho anh ta đi!”
Diệp Viên Viên dè dặt liếc nhìn xung quanh, các lối vào đường hầm đều giống như những con quỷ ăn thịt người, khiến cô ta rất sợ.
“Không sao đâu Viên Viên, em quên biệt danh của anh ở trường à?”, Tề Nguyên tỏ vẻ bình tĩnh an ủi.
Tề Nguyên là người được mọi người trong trường gọi là “Chiến thần”, nghĩ vậy trong lòng Diệp Viên Viên cũng thấy yên tâm hơn đôi chút.
“Tốt nhất mày đừng chọc vào tao! Nếu không mày nhất định sẽ hối hận”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!