Tề Nguyên tưởng rằng bọn chúng sợ nhà họ Tề nhưng hắn đã nhầm.
“Chỉ là một gia tộc hạng ba trong thành phố thôi mà, nếu mày là người nhà họ Đoàn thì có thể tao còn nể mặt mày, nhà họ Tề ư, hừ! Tao khinh!”
Nghe đến đây, Nhậm Kiến Tường nhướng mày, dù gì nhà họ Tề cũng là một gia tộc hàng đầu thế mà gã tài xế này lại không thèm xem nhà họ Tề ra gì, xem ra gã ta cũng có lai lịch.
“Thế nên! Mày cứ đi chết đi!”, gã tài xế cười nhạt như mèo vờn chuột.
“Đừng, đừng đừng? Đại ca ơi, tôi xin anh bỏ qua cho tôi đi mà, chuyện hôm nay tôi có thể xem như chưa từng xảy ra, các anh muốn chơi cô nàng này thế nào cũng được, tôi không xía vào nữa!”
Tề Nguyên hoảng sợ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hắn vẫn chưa muốn chết!
“Sao mày nhu nhược quá vậy, càng lúc càng khiến tao xem thường mày!” gã tài xế nhìn Tề Nguyên bằng ánh mắt khinh miệt.
Tề Nguyên chỉ là một sinh viên, ngày thường chỉ biết ba hoa khoác lác, hắn đã trải qua chuyện liên quan đến sống chết như thế này bao giờ đâu.
Nhậm Kiến Tường lắc đầu, đây chính là nhân tính, đại nạn ập đến thì sống chết mặc bay.
“Mày không thể giết cậu ta”, Nhậm Kiến Tường chậm rãi nói với gã tài xế, không đứng bên cạnh quan sát nữa.
“Mày nói gì cơ?”, gã tài xế tưởng mình nghe nhầm, trong đầu thầm nghĩ chẳng phải ban nãy thằng này cũng bị dọa sợ đến mức không dám xuống xe sao?
“Tao bảo vệ cho hai người này!”, Nhậm Kiến Tường hững hờ nói, dù Tề Nguyên là loại người gì thì cũng là bạn của Diệp Viên Viên, có những việc phải tự cô ta đưa ra phán đoán, hơn nữa đối với người đã sống cả nghìn năm ở tiên giới như Nhậm Kiến Tường mà nói, loại người như Tề Nguyên, anh gặp nhiều rồi.
Nói gì đi nữa, Nhậm Kiến Tường cũng là anh rể của Diệp Viên Viên, cho nên anh không thể để hai người xảy ra chuyện gì được.
“Lại thêm một kẻ thích giả vờ!”, gã tài xế chĩa dao vào Nhậm Kiến Tường.
“Đã thế thì mày đi chết trước đi!”
“Bốp!”
Âm thanh vang lên ngay bên tai Tề Nguyên đủ để khiến hắn sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.
Nhát dao không đánh trúng Nhậm Kiến Tường mà bị Nhậm Kiến Tường tránh được.
Nhậm Kiến Tường đi tới trước mặt gã tài xế, rồi vung hai tay chéo lên làm cây dao trong tay gã tài xế cong vẹo ngay trước bản mặt khó tin nổi của hắn.
Nhậm Kiến Tường thở hổn hển, bây giờ anh chỉ còn cảnh giới Tụy Thể Tam Trùng, nếu dùng tu vi trên trái đất để nói thì chính là võ giả hạng vàng, anh căn bản không thể tránh thoát được.
Nhưng kiếp trước anh đã tu luyện đến tiên vương, mặc dù hôm nay chỉ còn Tụy Thể Tam Trùng nhưng sức mạnh mà anh có thể phát huy chắc chắn không chỉ ở hạng vàng, lúc này mới có thể thoát hiểm được.
“Không thể nào!”
Tài xế nhìn con dao dưới đất, đây chính là kỹ thuật phi dao chưa từng thất bại mà gã luôn lấy làm tự hào, sao có thể chứ?
“Mày là võ giả?”, gã tài xế kinh ngạc hỏi.
Nhậm Kiến Tường không đáp lời, chỉ tìm sợi dây trói ba tên côn đồ vào thân cây.
“Mày chắc chắn là võ giả, hẳn là mày đã nghe đến cái tên Vương Chiến rồi, Vương Chiến là anh tao! Tao tên là Vương Quân”.
Nhậm Kiến Tường cười nhạt.
“Xin lỗi, tao không biết Vương Chiến nào cả, các người cứ ở đây chờ cảnh sát tới đi!”
Anh đã báo án rằng mấy người này là cướp rồi.
Nhậm Kiến Tường không biết Vương Chiến khiến cho Vương Quân hơi kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!