Tô Hân Di lo lắng nhìn Nhậm Kiến Tường đang ở trong sân, căng thẳng đến mức không biết để hai tay ở đâu.
Cô ấy nghĩ nếu lúc đầu không vì thân thế của mình, có khi bây giờ cô vẫn tình nguyện làm cô nhóc bám đuôi Nhậm Kiến Tường.
Sau này đến lúc cô ấy muốn tìm Nhậm Kiến Tường lại nghe nói anh đã kết hôn, mặc dù bọn họ vẫn luôn là bạn bè nhưng cô vẫn cảm thấy rất buồn bã giống như đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, từ đó cũng không bao giờ tìm Nhậm Kiến Tường nữa vì cô ấy không biết đối mặt với anh như thế nào.
Hai tên vệ sĩ xăm hình rồng trên mình, khuôn mặt rất hung dữ.
Lời nói của Nhậm Kiến Tường đã kích động bọn chúng tức giận, nhưng Đường Lỗi chưa lên tiếng, hai tên đó chỉ có thể đứng sau lưng Đường Lỗi, đôi mắt hung dữ nhìn trừng trừng Nhậm Kiến Tường.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc Nhậm Kiến Tường đã chết rất nhiều lần rồi.
"Đi đi! Không đánh chết là được!"
Đường Lỗi vừa dứt lời thì hai tên vệ sĩ đã vội vàng xông tới trước mặt Nhậm Kiến Tường.
"Thằng nhóc, từ trước tới giờ mày là người đầu tiên dám nói với bọn tao như vậy đấy".
"Đánh thì đánh đi! Nói linh tình làm gì".
Nhậm Kiến Tường tỏ vẻ bực mình, anh không hiểu nổi sao ai cũng nghĩ bọn họ rất giỏi vậy.
"Tên Nhậm Kiến Tường uống nhầm thuốc rồi à?”
"Hừ! Làm bảo vệ được mấy hôm mà cứ làm như giỏi võ lắm không bằng…"
…
Mọi người không biết tại sao Nhậm Kiến Tường lại ngang tàng như vậy, lập tức bàn tán sôi nổi.
Nhưng phong cách của Nhậm Kiến Tường chính là như vậy, người ta tôn trọng anh một, anh tôn trọng người ta mười, nhưng nếu ai dám chọc tới anh thì cũng sẽ phải chịu cơn giận dữ của tiên vương.
"Thằng nhóc! Tao cho mày chết".
Hai tên bảo vệ liếc nhìn nhau rồi xông tới chỗ Nhậm Kiến Tường, sở trường của hai tên này là nắm đấm, chỉ một ánh mắt là biết đối phương muốn làm gì.
Chỉ trong nháy mắt, hai người một trái một phải đánh từ hai phía chặng đứng đường lùi của Nhậm Kiến Tường.
"Chỉ vậy thôi sao?"
Nhậm Kiến Tường khinh bỉ lắc đầu.
Đối diện với đòn công kích của hai tên kia anh chậm rãi đưa hai tay ra, động tác chậm rãi của anh khiến người ta cảm thấy như anh không phải đang đánh nhau mà là đang dạo bộ vậy.
"Cậu ấy đang làm gì vậy? Không cần mạng nữa sao?”
Tô Hân Di lo lắng nói.
Nắm đấm của hai tên vệ sĩ sắp đấm vào đầu của Nhậm Kiến Tường rồi.
Tần Vũ cũng vô cùng lo lắng, anh ấy đã không còn để ý tới những thứ khác, phi như bay tới chỗ Nhậm Kiến Tường muốn cứu lấy anh, nhưng khoảng cách của hai người quá xa, anh ấy không chạy tới kịp.
"Lần này Nhậm Kiến Tường gặp xui rồi!"
Bạn học ngồi trên bàn ăn có người thì lo lắng có người thì cười cợt trên nỗi đau của người khác.
Nhưng ngay giây sau đó mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng.