Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



 

“Ba người này ở lại, những người khác… cút đi!”

 

Một số bạn học nhát gan nghe vậy thì nhanh chóng rời đi luôn, mấy người Lý Thành vẫn chưa đi, trong lòng vô cùng rối bời, đứng ngây ra đó, cũng không dám nói gì.

 

“Chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm một mình, anh tha cho bọn họ đi, cũng thả bạn gái tôi ra”.

 

Tần Vũ biết mấy người bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Chu Hạo, ban nãy lúc lên tầng đã nhìn thấy bên ngoài cửa có mười mấy tên vệ sĩ đang đợi sẵn ở đó.

 

Bây giờ không chịu thua không được, thế nhưng anh ta không thể để cho Tiểu Điệp xảy ra chuyện gì, cũng không thể để cho Nhậm Kiến Tường và Tô Hân Di có bất cứ tổn hại gì.

 

“Hả? Mày chịu trách nhiệm ư? Tao cần mày làm cái gì?”, Chu Hạo đã quá quen với cảnh tượng thế này, mỗi ngày đều có biết bao người tới cầu xin hắn, hắn bỡn cợt nói: “Được thôi, mày dùng đầu lưỡi liếm cho sạch đôi giày da này của tao thì tao có thể xem xét”.

 

“Tần Vũ… đừng”, Lạc Tiểu Điệp dùng hai tay ôm chặt lấy Tần Vũ từ phía sau.

 

Với tính cách của Tần Vũ, anh ta không thể mất đi tôn nghiêm, thế nhưng bây giờ người phụ nữ và anh em của anh ta đều ở bên cạnh, anh ta không có quyền để lựa chọn.

 

Vào lúc Tần Vũ đang chuẩn bị đồng ý, một bàn tay lớn đặt lên trên vai của anh ta.

 

“Để mình! Xem ra người nhà họ Chu vẫn không biết điều như cũ!”

 

Mặc dù giọng nói của Nhậm Kiến Tường rất nhỏ, thế nhưng lại không ngừng vang vọng bên trong phòng bao.

 

“Ha ha! Thằng ranh này là ai? Đúng là chọc cười tao mà, nếu đã như vậy thì cắt luôn hai tay hai chân hắn đi cho tao”.

 

Trong lòng hai người Đường Lỗi và Vương Mãnh cực kỳ vui mừng, không ngờ Nhậm Kiến Tường lại muốn ra mặt vào lúc này, như vậy thì không cần đến bọn họ ra tay, Chu Hạo sẽ báo thù thay cho bọn họ.

 

“Sau ngày hôm nay, anh quay về nói với Chu Chấn, tôi vẫn sẽ tới tìm ông ta”.

 

Nhậm Kiến Tường bình thản nói.

 

Vốn dĩ không hề coi Nhậm Kiến Tường ra gì, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Chu Hạo đã trở nên vô cùng u ám, bởi vì Chu Chấn là bố của hắn, chưa có ai dám bôi nhọ bố hắn ở ngay trước mặt hắn như vậy.

 

“Thằng ranh! Hôm nay… mày chịu chết đi!”, Chu Hạo tức tối nói hết câu thì phất tay với hai tên vệ sĩ đứng bên cạnh, vệ sĩ hiểu ý, cầm con dao ngắn tiến lại gần Nhậm Kiến Tường.

 

“Kiến Tường, cậu đưa Tiểu Điệp và Tô Hân Di đi đi, để mình chặn ở đây trước”, Tần Vũ hô lên.

 

“Đi ư? Hôm nay, đừng hòng ai rời đi!”, Chu Hạo nhếch miệng cười khẩy.

 

Mấy người Lý Thành luống cuống, nhưng lại không dám nói gì, mặc dù hai người Đường Lỗi và Vương Mãnh mặt không biểu cảm nhưng trong lòng vui như hoa nở.

 

Nhìn hai tên vệ sĩ càng tiến lại gần Nhậm Kiến Tường, Tô Hân Di và Tần Vũ vô thức chắn ngay trước người Nhậm Kiến Tường, hành động này khiến cho Nhậm Kiến Tường vô cùng cảm động.

 

“Xem ra lão già Chu Chấn không còn nhớ gì tới chuyện lần trước rồi!”

 

Chu Hạo vốn đang nghĩ tới chuyện nên trút giận thế nào, nhưng nghe thấy câu nói này của Nhậm Kiến Tường thì trong lòng chợt thấy căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận