Võ giả, hơn nữa còn là nhóm người mạnh nhất trong số những võ giả, nhà họ Chu của hắn tuyệt đối không thể động vào.
“Cho hỏi họ tên người anh em này…là gì vậy?”, giọng nói của Chu Hạo hơi run rẩy, mặc dù hắn đã nhìn thấy dáng vẻ của Nhậm Kiến Tường, thế nhưng để xác nhận thì vẫn lên tiếng hỏi.
“Nhậm Kiến Tường”.
Giọng nói lạnh tanh của Nhậm Kiến Tường vang lên, cả người Chu Hạo xụi lơ trên sô pha.
Biến cố tới quá đột ngột khiến cho mấy người Đường Lỗi và Vương Mãnh đưa mắt nhìn nhau, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Đại ca Nhậm! Tôi không biết bọn họ là bạn của anh, xin đại ca Nhậm tha tội!”
Chu Hạo quỳ thẳng xuống đất cầu xin tha thứ.
Cảnh tượng này đập thẳng vào thị giác của tất cả mọi người xung quanh, cậu chủ nhà họ Chu lại quỳ xuống trước mắt Nhậm Kiến Tường?
Chu Hạo này cũng được coi là một kẻ tàn độc, sau khi biết là Nhậm Kiến Tường thì lập tức cúi mình hèn mọn, bởi vì hắn biết nếu như Nhậm Kiến Tường nổi giận thì cả nhà họ Chu của hắn sẽ tiêu đời.
“Không phải anh muốn giết tôi sao? Còn muốn động vào bạn của tôi, bây giờ chúng tôi đều đứng trước mặt hết đây này, sao nào? Cậu chủ Chu sợ rồi hả?”
“Đại ca Nhậm, nếu như biết là anh… thì có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám! Xin đại ca tha tội, chỉ cần đại ca Nhậm chịu tha thứ cho tôi, bảo tôi làm gì cũng được”.
Đối diện với ngọn lửa giận của Nhậm Kiến Tường, Chu Hạo căn bản không dám chống đối nửa lời.
“Cậu chủ Chu… có phải anh nhận nhầm người rồi không? Tôi quen biết Nhậm Kiến Tường này, cậu ta chẳng qua chỉ là tên phế vật mà thôi”.
“Đúng thế! Cậu chủ Chu, Nhậm Kiến Tường chỉ là một kẻ vô dụng chẳng có gì thôi mà”.
Hai người Đường Lỗi và Vương Mãnh không thể tiếp nhận nổi loại đả kích này, ban nãy vẫn còn mừng thầm trong lòng, nhưng bây giờ Chu Hạo đã quỳ xuống luôn rồi, hai người cực kỳ hoài nghi liệu có phải Chu Hạo nhận nhầm người rồi hay không.
“Cậu im mồm vào cho tôi…!”
Chu Hạo lớn tiếng gào lên, hai tên vệ sĩ bước tới bên cạnh Đường Lỗi và Vương Mãnh, cho mỗi người hai cái bạt tai.
Mặt hai người họ lập tức sưng tấy, nhưng biết bây giờ không có chỗ cho mình lên tiếng, hai người co rúm vào trong góc tường giống như cây cà tránh sương.
“Đại ca Nhậm, đều là lỗi của tôi! Xin đại ca Nhậm đừng nóng giận!”, Chu Hạo quỳ dưới đất không dám đứng lên, hắn muốn tỏ rõ thái độ của mình.
“Xin lỗi bạn của tôi!”
“Vâng vâng vâng! Giờ tôi sẽ xin lỗi ngay”, Chu Hạo đâu dám chậm trễ, vội vàng quay người về phía Tần Vũ và Lạc Tiểu Điệp.
“Xin lỗi, tôi không biết hai người là bạn của đại ca Nhậm, tôi thật lòng xin lỗi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!