Giọng điệu của Nhậm Kiến Tường khiến cô ấy bối rối, nếu như không phải vì Nhậm Kiến Tường đã kết hôn thì cô ấy thật sự rất muốn ôm anh một cái.
Sau khi đưa Tô Hân Di về đến nhà, Nhậm Kiến Tường cũng đi về nhà.
Lúc Nhậm Kiến Tường về đến nhà cũng đã mười giờ đêm rồi.
Vừa lấy chìa khóa mở cửa, anh liền nghe thấy tiếng nói mỉa mai vang lên.
"Haizz, anh còn biết đường về nhà cơ à? Họp lớp gì mà đến tối muộn mới về thế?"
Diệp Viên Viên đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với Diệp Yến, ở nhà họ Diệp, Diệp Viên Viên thân với Diệp Yến nhất, vậy nên cô ta âm thầm tìm cơ hội trốn khỏi nhà họ Diệp là vì muốn gặp Diệp Yến.
“Bố về rồi", Thư Thư không hiểu câu nói của Diệp Viên Viên, một mình chạy về phía Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường bế Diệp Uyên Thư lên, nhìn Diệp Yến, nói: "Xin lỗi, có chút chuyện nên anh về muộn".
“Không sao mà!", Diệp Yến mỉm cười.
Thấy thái độ đó của Diệp Yến, Diệp Viên Viên không vui chút nào.
Rõ ràng cô ta đã kể cho Diệp Yến biết về con người của Nhậm Kiến Tường, không những vậy, hồi trước, khi nói chuyện với nhau, Diệp Yến cũng không ưa gì Nhậm Kiến Tường, vậy mà mới qua một tháng ngắn ngủi, thái độ của Diệp Yến đối với Nhậm Kiến Tường lại hoàn toàn khác vậy chứ?
Vậy là một tuần nữa trôi qua.
Tuần này, thành phố Hoa Tây xảy ra một chuyện rất lớn, nhà họ Tề nổi trận lôi đình, ông cụ Tề treo thưởng một triệu tệ cho ai tìm ra hung thủ giết hại cháu nội Tề Sơn của mình.
Dạo gần đây, Diệp Viên Viên hầu như ngày nào cũng đến tìm Diệp Yến.
Cô ta lúc thì tìm tới công ty, lúc lại tìm tới nhà, chỉ có điều, thái độ đối với Nhậm Kiến Tường càng ngày càng tệ, Nhậm Kiến Tường cũng đành chấp nhận.
Với tính cách chanh chua của Diệp Viên Viên, cần thêm thời gian mới có thể khiến cô ta hiểu mọi chuyện.
Cũng vì chuyện xảy ra lần trước, quan hệ của Tề Nguyên và Diệp Viên Viên ngày càng tốt, hai người đi ăn, đi xem phim cùng nhau, chỉ còn thiếu mỗi bước công khai yêu nhau thôi.
Còn một chuyện vui khác nữa là cuối cùng, Nhậm Kiến Tường cũng đã đột phá lên đến cảnh giới Tụy Thể Tứ Trùng, anh cũng đành chịu với tiến độ chậm chạp này. Cho đến giờ, mặc dù anh tu luyện không gặp khó khăn gì, nhưng sự thiếu thốn linh lực ở trái đất cũng đủ khiến anh bị thương nghiêm trọng.
"Kiến Tường! Giờ cậu có rảnh không?"
Hôm nay, Nhậm Kiến Tường mới đưa con gái đi học, anh đang định về nhà thì Tần Vũ gọi điện đến.
"Rảnh chứ! Hôm nay mình rất rảnh".
"Phòng khám Thần Hải có một bệnh nhân đến khám, bác sĩ Trương hết cách rồi, nhưng bệnh nhân này là ân nhân của ông ấy nên định nhờ cậu ra tay cứu chữa".
Nhậm Kiến Tường khẽ chau mày, mặc dù anh và Tần Vũ là bạn thân, nhưng anh không muốn làm gì giúp phòng khám Thần Hải, với y thuật của anh thì bác sĩ Trương không xứng để xách dép cho anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!