Giọng nói của Tần Vũ nhanh hơn chút, anh ấy mỉm cười đồng ý.
"Bác sĩ Trương nói, nếu như cậu có thể chữa trị được thì chi phí không thành vấn đề".
Nhậm Kiến Tường "ừ" một tiếng rồi cúp máy.
Mười phút sau, Nhậm Kiến Tường đến phòng khám Thần Hải.
Nhìn thấy người ở bên trong, Nhậm Kiến Tường hơi ngạc nhiên, vì người mà anh chữa trị cho lần trước cũng có mặt, anh đoán ông ấy là người nhà họ Vũ, vì quen biết Vũ Hàn Thảo nên anh mới cứu giúp, nhưng người thanh niên ngồi bên cạnh cứ nói không ngừng lời khiến anh khó chịu.
"Thần y, anh đến rồi ạ, mời anh vào trong", Nhậm Kiến Tường vừa đi đến cửa, Trương Thành Hải ngay lập tức đứng dậy tiếp đón.
“Cậu quen... anh chàng này sao?", ông cụ ngồi ở ghế vừa thấy Nhậm Kiến Tường, vô cùng ngạc nhiên đứng dậy.
“Thần y là bạn của Tần Vũ, người như vậy tôi sao đủ tư cách quen được chứ!", Trương Thành Hải ngượng cười đáp.
Cùng lúc đó, ông cụ đã bước đến bên Nhậm Kiến Tường, vô cùng cảm kích.
"Cậu còn nhớ tôi không? Lần trước cũng may là nhờ có cậu, nếu không thì tôi đã không giữ được mạng này rồi..."
"Không có gì, chỉ là giúp đỡ chút thôi".
Lần trước, người thanh niên bên cạnh ông cụ tỏ thái độ không tốt với Nhậm Kiến Tường nên anh cũng chỉ hờ hững đáp lời.
Ông cụ là người từng trải, cũng dễ dàng nhận ra thái độ của Nhậm Kiến Tường, ngượng cười nói: "Đâu chỉ là giúp đỡ chút thôi, nếu cậu rảnh, có thể đến nhà tôi chơi, cảm ơn cậu thật đàng hoàng!"
Trương Thành Hải không ngờ là Nhậm Kiến Tường còn từng cứu chữa cho ông cụ Vũ, thái độ càng trở nên nhún nhường, ông ấy biết bệnh tình của ông cụ Vũ, đó là bệnh mà rất nhiều bác sĩ dày dặn kinh nghiệm không chữa được.
“Lần này, chắc không phải là gọi tôi đến để chữa bệnh cho ông đâu nhỉ?", Nhậm Kiến Tường bắt đầu hỏi.
"Không phải, bệnh của ông cụ Vũ sẽ có người chữa trị, lần này mời thần y tới là để chữa trị cho ân nhân của một người bạn, nếu thần y có thể cứu chữa thì sẽ được trả phí không ít".
Nhậm Kiến Tường khẽ "ồ" một tiếng, dùng thần thức kiểm tra qua bệnh tình của ông cụ, bất chợt lắc đầu.
"Cách chữa trị của bác sĩ đang chữa trị cho ông khá tốt, nhưng nếu dùng cách đó, không chữa trị được tận gốc, mặc dù bây giờ bệnh tình của ông đã có chuyển biến tốt, vẫn có thể đi dạo, nhưng chỉ vài ngày nữa e là bệnh tình sẽ càng lúc càng nghiêm trọng!"
Câu nói này của Nhậm Kiến Tường khiến ông cụ Vũ bất chợt sững người.
Bác sĩ điều trị cho ông ta là bác sĩ hàng đầu ở Đế Quốc Thiên Minh, có thể gọi là bác sĩ giỏi nhất, không ngờ là Nhậm Kiến Tường lại nói như vậy.
Mặc dù rất ngưỡng mộ tài năng của Nhậm Kiến Tường, cũng rất biết ơn ơn cứu chữa lần trước của anh, nhưng so với Nhậm Kiến Tường, ông cụ Vũ vẫn chọn và tin tưởng bác sĩ nước ngoài kia, dù gì thì người ta không phải đến một mình, mà còn có cả một đội ngũ chuyên nghiệp hàng đầu.
"Cậu quá lời rồi, hôm nay, tôi thật sự cảm thấy rất khỏe, lần trước tôi tìm cậu mãi, vẫn chưa kịp trực tiếp nói lời cảm ơn cậu".
Mặc dù trong lòng không đồng tình với lời của Nhậm Kiến Tường nhưng ông cụ Vũ không hề tỏ vẻ không hài lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!