Mấy người bước vội vào trong, lúc nhìn thấy người bệnh đang nằm trên giường, Nhậm Kiến Tường bật cười, trong lòng thầm nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp!
Người nằm trên giường bệnh ấy chẳng phải ai khác, chính là Chu Hãn của nhà họ Chu, người mà đã từng bị Nhậm Kiến Tường âm thầm ra tay.
Chu Hãn bây giờ đã không còn vẻ ngông cuồng như lúc đầu nữa, gã nằm trên giường bệnh, thỉnh thoảng lại co giật, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
"Người này là ai?"
Giọng nói của Nhậm Kiến Tường vô cùng lạnh lùng, sắc mặt Trương Thành Hải cũng trở lên căng thẳng, dè dặt giải thích.
"Người này tên là Chu Hãn, không có mối quan hệ gì với tôi cả nhưng anh trai của cậu ta Chu Chấn lại là ân nhân của tôi, cho nên tôi mới muốn nhờ thần y ra tay".
"Tôi sẽ không cứu ông ta đâu".
"Cái này…", Trương Thành Hải không hiểu nhìn sang ông cụ Vũ, ông cụ Vũ cũng tỏ vẻ hoang mang, nhà họ Chu chẳng có quan hệ gì với Nhậm Kiến Tường, cứu hay không cứu cũng không sao cả.
Nghe thấy giọng của Nhậm Kiến Tường, cơ thể Chu Hãn bắt đầu run rẩy, gã cố gắng quay đầu ra để nhìn Nhậm Kiến Tường rồi mấp máy môi nói câu gì đó.
"Kiến Tường! Chuyện này là sao vậy?", Tần Vũ không hiểu hỏi.
"Ông ta sỉ nhục vợ và con gái mình, nên rất đáng chết, mình sẽ không cứu ông ta đâu".
Nói rồi Nhậm Kiến Tường quay lại nhìn Trương Thành Hải: "Cháu đến giúp ông chỉ vì cháu thấy ông là một vị bác sĩ tốt hành nghề y cứu người, nếu ông và nhà họ Chu đã có qua lại với nhau thì sau này cháu sẽ không đến phòng khám Thần Hải nữa".
Nhậm Kiến Tường lạnh lùng nói từng câu từng chữ khiến Trương Thành Hải hoảng hốt, thấy sắc mặt tức giận của Nhậm Kiến Tường ông ấy mới biết, chàng trai trẻ này không chỉ có y thuật vượt trội mà còn có khí tức của người bề trên.
"Mong thần y có thể giải thích rõ hơn! Ông già này không biết đã đắc với tội cậu chỗ nào vậy?"
Ông cụ Vũ đứng bên cạnh cũng hít sâu một hơi.
Vừa rồi lúc Nhậm Kiến Tường nổi giận, khí tức trên người anh tỏa ra khiến ông cụ Vũ cảm thấy vô cùng ghê rợn, cảm giác chèn ép này giống cảm giác mà ông cụ từng cảm nhận được trên người võ giả, cũng có thể nói chàng trai hơn hai mươi tuổi này không chỉ có y thuật vượt trội mà còn là một võ giả.
"Là ông ta đã sỉ nhục vợ con cháu, chỉ một lý do này thôi ông ta cũng đáng chết rồi, người nhà họ Chu đều ngang ngược coi trời bằng vung như vậy sao?"
Trương Thành Hải như bừng tỉnh, nghiêm túc nói: "Tôi đã nói với Chu Chấn phải dạy dỗ nghiêm khắc hơn rồi, con người của ông ta cái gì cũng tốt, chỉ là hơi nhu nhược với người nhà, cuối cùng cũng phải gánh chịu hậu quả rồi…"
Trong khi bầu không khí vô cùng căng thẳng thì Chu Hãn chầm chậm xuống giường, cơ thể run rẩy lảo đảo, cảm giác như gió cũng có thể thổi bay gã mất.
"Tôi… tôi xin lỗi!"
Chu Hãn quỳ xuống đất, dùng hết sức bình sinh nói một câu.
Nước mắt rơi lã chã, gã biết bệnh của mình là từ đâu mà ra, Chu Chấn cũng biết, nhưng bây giờ muốn tránh cũng không kịp nữa, bọn họ làm sao dám đi tìm Nhậm Kiến Tường, gã biết thân phận võ giả của Nhậm Kiến Tường nên càng hối hận hơn vì đã chọc giận anh.
"Tôi thật sự… rất xin lỗi!"
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Trương Thành Hải có chút xúc động.
Cuộc đời của ông ấy đã chữa bệnh cho vô số người, cho dù thế nào thì bây giờ trong mắt ông ấy, Chu Hãn cũng chỉ là bệnh nhân, thấy bệnh nhân như vậy ông ấy cũng không dễ chịu là bao.