"Không còn chuyện gì nữa thì cháu đi đây".
Nói xong Nhậm Kiến Tường định quay người rời đi, Tần Vũ cũng đi theo Nhậm Kiến Tường, trong trường hợp này đưa ra quyết định của mình cũng không khó.
"Chờ… chờ chút!"
Chu Hãn phát ra tiếng nói yếu ớt: "Cậu trai trẻ! Tôi thật sự biết lỗi rồi, sau này tôi sẽ thay đổi, làm người lại từ đầu…"
Nói xong, Chu Hãn cố gắng dùng hết sức cầm lấy con dao gọt hoa quả ở bên cạnh đâm vào tay như muốn chặt đứt cánh tay của mình để nói cho Nhậm Kiến Tường biết, gã đã thật sự hối cải.
Nhậm Kiến Tường vung tay lên một cái, con dao gọt hoa quả rơi xuống đất, Trương Thành Hải và Tần Vũ còn tưởng Chu Hãn cầm không chắc, nhưng ông cụ Vũ lại có cái nhìn khác hoàn toàn bọn họ.
"Võ giả hạng đen!"
Vẻ mặt ông cụ Vũ chấn động, mặc dù nhà họ Vũ cũng có võ giả hạng vàng còn hạng đen thì ông cụ cũng mới chỉ nhìn thấy mà thôi, đó chính là điều khiển đồ vật cách một khoảng không gian, có thể lấy mạng người ngoài phạm vi trăm dặm.
Thấy ánh mắt tuyệt vọng và hối cải của Chu Hãn, Nhậm Kiến Tường thở dài một hơi, dù gì gã cũng không có hành động gì làm tổn thương người nhà của anh, mà bây giờ gã cũng hối cải rồi nên anh sẽ tha cho gã lần này.
Vì Diệp Yến nên tính cách của Nhậm Kiến Tường cũng cải thiện hơn rất nhiều, không còn đuổi cùng giết tận như lúc còn ở tiên giới nữa.
"Nếu còn lần sau thì tôi chắc chắn sẽ lấy mạng của ông đó".
Nói rồi, ngón trỏ phải của anh hơi động đậy một chút, linh khí trong cơ thể Chu Hãn cũng dần tiêu tan, không còn phá hủy lục phủ ngũ tạng của gã nữa.
"Được rồi! Chuyện tiếp theo… bác sĩ cũng có thể giúp ông, không cần tới tôi nữa".
Chu Hãn cảm thấy cơ thể không còn đau đớn đến mức chết đi sống lại nữa, mặc dù vẫn còn yếu nhưng cũng không chuyển biến xấu nữa rồi.
"Cảm ơn!"
"Không cần cảm ơn tôi! Quy tắc cũ, mua mạng của ông mười triệu tệ, đến lúc đó tự đem tới", Nhậm Kiến Tường lạnh lùng nói.
"Vậy, vậy là khỏe rồi?", Trương Thành Hải không thể tin nổi, ông ấy bước tới bắt mạch cho Chu Hãn, cơ thể của Chu Hãn đúng là đã tốt hơn rồi, chỉ là cơ thể còn quá yếu, dần dần bồi dưỡng được.
"Cảm ơn thần y, tôi thay mặt Chu Chấn cảm ơn cậu! Chu Hãn là em trai duy nhất của ông ta".
Sắc mặt Nhậm Kiến Tường cũng có phần dịu lại.
"Bác sĩ Trương, nếu ông và Chu Chấn có qua lại với nhau thì cháu muốn nhắc nhở ông một tiếng, không có lần sau đâu".
Trương Thành Hải không hiểu nhưng vẫn trả lời: "Tôi nhất định sẽ chuyển lời của thần y".
"Mười triệu tệ để mua mạng của tôi cũng đáng, cảm ơn", Chu Hãn vừa thoát nạn, gã không hề để tâm đến số tiền mười triệu tệ.
"Ừm!", Nhậm Kiến Tường thản nhiên đáp lại rồi gọi Tần Vũ chuẩn bị rời đi.
Ông cụ Vũ lại gần muốn làm quen.
"Chàng trai trẻ, không biết cậu có thể để lại phương thức liên lạc không? Sau này nếu có chuyện gì cậu có thể đến nhà họ Vũ tìm tôi".
"Không cần đâu, tôi nghĩ chúng ta sẽ gặp lại thôi, đến lúc đó ông sẽ biết tìm tôi như thế nào.
Nhậm Kiến Tường nói xong liền rời đi cùng Tần Vũ, chỉ còn lại mấy người ở lại với khuôn mặt hoang mang.
"Sao cậu lại xích mích với nhà họ Chu vậy?", vừa ra khỏi phòng khám, Tần Vũ đã hỏi.
"Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi".
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!