"Súc sinh, anh đúng là loại súc sinh".
Diệp Viên Viên bất lực nhìn xung quanh, cô ta không biết mình đang ở nơi nào, hơn nữa nơi này còn là rừng sâu vắng vẻ, chẳng có người đi qua, vẻ mặt cô ta vô cùng tuyệt vọng, cho dù có chết cô ta cũng sẽ không để người ta làm nhục mình như vậy.
"Hai vị đại ca, tha cho tôi đi! Anh cũng biết đấy lần trước tôi cũng có ý định tặng cô ấy cho anh rồi, từ trước tới giờ tôi không có ý định đối đầu với anh".
Vương Chiến không nói gì, gã đến để tiếp sức cho em trai, chuyện này gã không quan tâm, gã chỉ có mỗi đứa em trai, kẻ nào dám động đến em trai gã thì sẽ phải chết.
"Thằng nhóc lát nữa quay video lại cho tao, nếu tao thỏa mãn thì tao có thể cho mày đi", Vương Quân nói xong liền nở nụ cười dâm ác.
Tề Nguyên đương nhiên là hiểu ý của Vương Quân liền vội vàng đồng ý.
"Chẳng lẽ…anh ấy nói đúng?", khuôn mặt Diệp Viên Viên xám ngắt, nghe đoạn hội thoại của Tề Nguyên, cô ta lại nhớ đến cuộc nói chuyện trên xe lúc trước của cô ta với Nhậm Kiến Tường.
"Xem ra mình đã trách nhầm anh ấy rồi, loại khốn nạn như Tề Nguyên sao có thể liều mạng cứu mình được chứ".
Trong lòng Diệp Viên Viên vô cùng áy náy, mặc dù bây giờ đang cận kề với cái chết nhưng cô ta lại nhớ đến lúc lần trước Nhậm Kiến Tường cứu cô ta, nghĩ vậy cô ta lại thấy xúc động.
Mấy hôm gần đây cô ta hay nói bóng gió Diệp Yến ly hôn với Nhậm Kiến Tường.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, người mà cô ta chế giễu mỗi ngày lại là ân nhân cứu mạng của cô ta, mà người bạn trai bên cạnh cô ta gặp nguy hiểm lại bán đứng cô ta như thế này.
"Tề Nguyên, là mắt tôi mù, nếu không vì tôi ngu ngốc tưởng anh là người cứu tôi thì tôi cũng sẽ không làm người yêu anh rồi, chuyện đến nước này tôi cũng nói thật cho anh biết, tôi chưa bao giờ yêu anh, một chút cũng không, có chăng chỉ là chút lòng cảm kích, nhưng bây giờ nó đã biến thành sự ghê tởm, vô cùng ghê tởm, tôi đúng là quá ngu ngốc mà".
Tề Nguyên nắm chặt bàn tay, những lời này đúng là đánh mạnh vào tâm lý của hắn, nhưng bây giờ hắn không cho phép mình nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn được sống.
"Vậy thì đã sao, đắc tội hai vị đại ca này, cô cũng đừng mong sống tốt".
"Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ sớm nhìn rõ bộ mặt xấu xa của anh", khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên tỏ vẻ dứt khoát, sau đó lao đầu vào một cái cây gần đó.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh nhưng lại không có chuyện bể đầu chảy máu, Vương Chiến chặn Diệp Viên Viên lại với tốc độ đáng kinh ngạc.
Vương Chiến lạnh lùng nói: "Mày không có quyền tự sát, bây giờ hiểu rồi chứ! Chúng mày không nên làm hại em trai tao".
"Còn một người nữa là anh rể mày đúng không? Hôm nay coi như hắn gặp may, tao không tìm được hắn, yên tâm đi! Chúng mày sẽ gặp nhau dưới suối vàng sớm thôi".
Diệp Viên Viên tự sát mà cũng bị cản lại, cô ta vô cùng hoảng sợ, mặc dù cô ta sợ chết nhưng lại càng sợ bị đám người này làm nhục hơn, chuyện này còn đau khổ hơn cái chết gấp trăm lần.
Vương Quân cười ha hả, có anh trai là võ giả hắn mới có thể ngông cuồng như vậy, cảm giác này đúng là rất đã!
Vương Quân chỉ vào Tề Nguyên rồi nói: "Mày! Đưa cô ta lên xe của tao".
Tề Nguyên không hề do dự, định cưỡng ép bế Diệp Viên Viên lên xe.
Nhưng đúng lúc này một trận gió lớn nổi lên.
Trận gió to khiến tất cả mọi người không thể mở mắt ra được trừ mỗi Vương Chiến là chau mày, còn những người khác đều lấy tay che mắt mình lại.
Gió ngừng thổi, lá rơi.
Tề Nguyên và Vương Quân mở mắt ra, Tề Nguyên vô cùng hoảng hốt vì không thấy Diệp Viên Viên đâu nữa, nếu để Diệp Viên Viên chạy mất thì chắc chắn hắn phải chết.
Tề Nguyên nhìn khắp nơi xung quanh cuối cùng cũng thấy Diệp Viên Viên, nhưng bên cạnh Diệp Viên Viên lại xuất hiện một người.
"Nhậm Kiến Tường!"
Tề Nguyên nhận ra ngay người đó là ai.