“Tại sao võ giả bọn mày cứ luôn kiêu ngạo như vậy, tao không hiểu bọn mày cảm thấy bản thân hơn hẳn người khác ở chỗ nào”, Nhậm Kiến Tường hơi cạn lời, mỗi một võ giả anh gặp đều cho rằng bản thân không gì sánh được trên thế giới, nhưng lại không biết năng lực càng lớn thì lại càng cần phải biết thế giới này đáng sợ thế nào.
“Bởi vì mày không biết võ giả mạnh mẽ thế nào, chắc mày là võ giả hạng vàng nhỉ! Hôm nay mày sẽ được biết sự chênh lệch giữa hạng đen và hạng vàng”.
“Anh rể, đánh không lại thì anh chạy đi!”
Nhậm Kiến Tường hậm hực bật cười, không để ý đến người có thần kinh hơi có vấn đề là Diệp Viên Viên.
“Nói nhảm nhiều quá”.
Cuộc tranh đấu giữa các cao thủ luôn có nhiều bất ngờ khiến cho người ta không kịp đề phòng, vừa dứt lời, Nhậm Kiến Tường và Vương Chiến đã bắt đầu giao đấu.
Vương Chiến nhảy vọt lên trên một cây cao ba mét, tung một cú đấm từ trên cao xuống, mượn lực quán tính, như phá đá mở núi.
Nhậm Kiến Tường hơi nhíu mày, bây giờ anh mới ở cảnh giới Tụy Thể Tứ Trùng, đối phó với võ giả hạng đen vẫn hơi khó giải quyết.
Vương Chiến cũng được xem là đối thủ mạnh nhất anh từng gặp hiện giờ, tất cả sự nghiêm túc trong mắt biến thành ý chí chiến đấu, khó khăn lắm mới gặp được một đối thủ ngang tài ngang sức.
“Đấu!”
Nhậm Kiến Tường bay lên cao, quyền đối quyền, hoàn toàn không rơi vào thế yếu, chỉ trong chốc lát lá bay tán loạn, bụi mù mịt khắp nơi.
Hai người Diệp Viên Viên và Vương Quân đứng yên tại chỗ, cách thức chiến đấu này khiến cho bọn họ nhìn đến mức mơ hồ. Ngay cả Tề Nguyên cũng quên mất cơn đau, ánh mắt hoàn toàn chấn động.
Khi Vương Chiến và Nhậm Kiến Tường đánh nhau, hắn mới biết rõ thực lực của Nhậm Kiến Tường mà mình hay coi thường, dù sức lực của Nhậm Kiến Tường yếu hơn hắn ba phần nhưng kỹ thuật chiến đấu lại rất vững chắc, hai người giao đấu mấy chiêu, dù chưa phân thắng bại nhưng Nhậm Kiến Tường càng đánh càng hăng còn Vương Chiến đã có vẻ hơi mệt mỏi.
Vương Chiến không biết rằng gặp phải đối thủ có sức lực ngang bằng, Nhậm Kiến Tường không sử dụng linh lực, nếu không Vương Chiến không thể nào đánh ngang tay với Nhậm Kiến Tường.
“Tuyệt!”, Nhậm Kiến Tường hét lớn, ý chiến đấu hiện lên.
Hai chữ ‘tên điên’ đột nhiên xuất hiện trong đầu Vương Chiến, trước kia người khác gọi hắn như vậy, không ngờ rằng hôm nay hắn lại gặp một người còn điên hơn mình.
“Nếu mày muốn chết như vậy thì tao sẽ cho mày được toại nguyện”, tay Vương Chiến chắp lại, miệng hô lớn: “Hổ Hành Quyền”.
Vương Chiến là võ giả hạng đen, đã có thể sử dụng ‘khí’ để tấn công đối thủ.
Võ giả có thể tu luyện các loại võ để tăng cường năng lực của bản thân, và Hổ Hành Quyền được Vương Chiến luyện chính là một trong số đó.
Vương Chiến đánh một đấm ra không trung, một hình ảnh hư ảo của mãnh hổ nổ tung ra, lao thẳng về phía gáy của Nhậm Kiến Tường. Cùng lúc đó, Vương Chiến thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt trở nên tái nhợt, đây là đòn tấn công mạnh nhất của hắn trong ngày hôm nay, hắn đã biết Nhậm Kiến Tường không phải người đơn giản, kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm nói cho hắn biết, phải đánh nhanh thắng nhanh.
Nhậm Kiến Tường cười khẩy, đối mặt với mãnh hổ đang tới gần, anh không may mảy để ý.
“Tản ra!”, khóe miệng của Nhậm Kiến Tường khẽ nhếch lên, hình ảnh hư ảo của mãnh hộ lập tức tự động tiêu tan.
Vương Chiến tức sôi máu, đây chính là đòn công kích mạnh nhất của hắn, lại dễ dàng bị phá vỡ, đã rất nhiều lần hắn chiến thắng đối thủ nhờ Hổ Hành Quyền, nhưng hôm nay lại không gây ra sóng gió nào, chuyện này khiến cho hắn hoàn toàn không có cách nào để tiếp nhận được.
“Nếu các người muốn chết thì đừng oán trách tôi”, Nhậm Kiến Tường tung thuật hỏa cầu ra, quả cầu lửa màu đỏ sậm trong tay chuyển động không ngừng.
“Đây là loại võ công gì?”, trước lúc chết, Vương Chiến cũng không hiểu được, dù võ giả mạnh mẽ thế nào cũng không thể làm được như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!