Một giọng nói giống như ma quỷ truyền vào tai Tề Nguyên, khiến Tề Nguyên vô cùng kinh hãi và hoảng hốt.
“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi, van xin anh, tôi biết lỗi rồi”.
“Giữ lại loại cặn bã như cậu chính là gây tai họa cho xã hội, nếu như hôm nay tôi không chạy đến kịp, có lẽ Diệp Viên Viên đã bị cậu bán rồi”.
“Tôi thực sự biết lỗi rồi, xin anh hãy cho tôi một cơ hội, tôi không muốn chết, cầu xin anh đừng giết tôi”, Tề Nguyên liên tục dập đầu, dập đầu đến mức chảy máu.
“Anh rể! Tha cho hắn đi!”, Diệp Viên Viên thở dài nói.
“Hả?”, Nhậm Kiến Tường thấy hơi khó hiểu, dù sao Nhậm Kiến Tường cũng là người đến từ tiên giới, đã từng nhìn thấy rất nhiều cảnh chém giết, nhưng Diệp Viên Viên thì khác, bây giờ anh em Vương Quân đã chết, anh không muốn tiếp tục gây ra máu tanh.
Nhậm Kiến Tường gật đầu, người bị hại lớn nhất trong chuyện này là Diệp Viên Viên, nếu cô ta muốn bỏ qua cho Tề Nguyên thì Nhậm Kiến Tường cũng không còn gì để nói.
“Tội chết có thể miễn! Tội sống khó thoát, sau này cứ sống trong sự ngu dại đi!”
Giọng nói của Nhậm Kiến Tường tràn trề ma lực, vì anh đã cố gắng dùng tinh thần lực.
Cùng với giọng nói của anh, cặp mắt Tề Nguyên ngây dại, trong chớp mắt, cậu ta quỳ rạp xuống đất cười ngu ngơ.
“Quỷ!”
Lúc chạm phải ánh mắt Nhậm Kiến Tường, Tề Nguyên sợ hãi vừa hét vừa chạy mất bóng hệt như nhìn thấy quái vật.
“Đi thôi!”
Nhậm Kiến Tường nói, lúc này chỉ còn lại hai người Nhậm Kiến Tường và Diệp Viên Viên, chuyện đã giải quyết xong, không cần phải ở lại nữa.
“Anh rể, ban nãy…”
Nhậm Kiến Tường cắt ngang câu hỏi của Diệp Viên Viên.
“Đừng hỏi nhiều, có một số chuyện nếu biết sẽ không có lợi cho em”.
Trên mặt Diệp Viên Viên thoáng đỏ ửng: “Em chỉ muốn hỏi… Ban nãy… Sao em lại mặc áo của anh”.
“Đương nhiên là anh mặc cho em”.
Nhậm Kiến Tường trả lời không cần suy nghĩ, nhưng anh cũng lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng.
“Vậy không phải anh nhìn thấy hết rồi hả? Được lắm! Anh rể, anh lại là một kẻ… Nhất định em sẽ về mách chị em!” Diệp Viên Viên lập tức xù lông lên.
Nhậm Kiến Tường lúng túng gãi đầu, nghĩ thầm: “Hừ! Thật không biết điều, nếu anh không chạy tới cứu thì bây giờ em ra nông nỗi gì rồi, thế mà còn trách anh?”
Trong lòng nghĩ thế nhưng anh không dám nói ra.
Với tính cách này của Diệp Viên Viên, nếu thêm mắm thêm muối mách lại với Diệp Yến thì phiền phức lắm!
“Lúc ấy anh đã che cơ thể của em rồi, dù anh có giúp em thay áo thì anh cũng không thấy gì cả”.
“Thật à?” Diệp Viên Viên đương nhiên không tin.
“Đương nhiên là thật rồi, nếu lừa em thì anh không phải người!”
Đạo pháp mà anh thi triển sao có thể che mắt anh được chứ! Nhậm Kiến Tường đúng là có nhìn thấy một số hình ảnh không nên thấy thật, nhưng anh bảo đảm, anh không hề nghĩ linh tinh.
Anh vốn dĩ cũng đâu phải người, mà là tiên vương chân chính!
“Đi thôi!”
Vừa nói, Nhậm Kiến Tường vừa đi về phía trước, Diệp Viên Viên ngửi mùi hương trên quần áo, khóe miệng khẽ cong lên.
“Những chuyện khác em đừng hỏi, em chỉ cần biết là anh rất thật lòng với chị của em, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, thần ngăn giết thần, ma cản giết ma!”
“Chị thật tốt số!” Diệp Viên Viên cảm động.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!