“Đại ca Nhậm, chuyện này là sao vậy?”
Vũ Hàn Thảo nghi hoặc hỏi, nghe ẩn ý trong lời nói thì rõ ràng khi trước hai người này đã từng gặp nhau.
“Lần trước ông nội cô phát bệnh là do tôi cứu chữa, cuối cùng thấy xe cứu hộ tới thì tôi cũng đi luôn”.
“Hoá ra người mà ông nội muốn tìm là anh! Lần trước ông ấy ra lệnh cho chúng tôi đi tìm một thanh niên thần y khoảng hơn hai mươi tuổi, không ngờ người đó chính là đại ca Nhậm!”
Hai mắt Vũ Hàn Thảo như phát sáng, vô cùng vui mừng, sau đó cô ấy quay đầu lại trách mắng.
“Vũ Văn Sinh, anh còn không mau tránh ra! Làm lỡ dở thời gian thì anh chịu trách nhiệm nổi sao?”
Vũ Văn Sinh bày ra vẻ mặt u ám.
Nếu như Nhậm Kiến Tường thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội thì hành vi bây giờ của hắn chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Thế nhưng Nhậm Kiến Tường là do Vũ Hàn Thảo tìm tới, nhìn dáng vẻ thì quan hệ cũng không mấy xa lạ, lần trước cảnh tượng Nhậm Kiến Tường thể hiện kỹ năng vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt, Vũ Văn Sinh thầm nhủ trong lòng, lỡ như chữa khỏi thì thật sự vị trí gia chủ sẽ không còn chút liên quan gì tới bố hắn nữa.
Trong đầu Vũ Văn Sinh không ngừng suy tính, đột nhiên hắn nghĩ ra một kế.
“Nơi này có nhiều danh y như vậy cũng không chữa được cho ông nội, lẽ nào một tên nhãi ranh như hắn lại có y thuật tốt hơn cả các bác sĩ ở đây sao?”, Vũ Văn Sinh vừa chỉ vào các bác sĩ trong sân vừa lớn tiếng nói.
Đột nhiên, những ánh mắt khinh thường trong sân cùng đổ dồn về phía Nhậm Kiến Tường.
Một người thanh niên trong số đó thì còn thẳng thừng lớn tiếng: “Tên ranh này từ lâu đến mà lại dám ăn nói ngông cuồng ở nơi này, tôi khuyên anh mau mau cút đi! Nếu không người mất mặt chính là anh đấy”.
Người thanh niên tên là Chu Phong, vẻ ngoài hết sức trắng trẻo, chiều cao một mét chín, cao hơn nửa cái đầu so với Nhậm Kiến Tường, vừa nhìn đã biết những ngón tay thon dài trắng nõn kia là của một người thường xuyên cầm dao phẫu thuật.
“Người này là nhân tài được bồi dưỡng ở nước ngoài trở về, về nước chưa đến nửa năm, các bệnh viện lớn đều tranh giành nhau, hơn nữa không ngại nói cho anh biết, Chu Phong đã thích Vũ Hàn Thảo từ rất lâu rồi”.
Giọng nói quái gở của Vũ Văn Sinh khẽ vang lên bên tai Nhậm Kiến Tường.
Vũ Hàn Thảo hơi nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng: “Chu Phong, anh cút đi cho tôi! Đây là chuyện trong gia đình tôi”.
“Cô Vũ, lời này không đúng chút nào, ông cụ Vũ mời chúng tôi đến đây, mọi người đều nên góp sức, đây đương nhiên không phải chuyện của riêng một mình cô”, Chu Phong nói với vẻ nghiêm túc.
Vũ Hàn Thảo vì Nhậm Kiến Tường mà không thèm quan tâm tới tình cảnh, lên tiếng bảo hắn cút, khiến hắn cực kỳ cáu giận, thế nhưng bên ngoài vẫn giữ nụ cười mỉm, ngoài Nhậm Kiến Tường ra thì không một ai nhìn ra được vẻ hung ác sâu trong mắt hắn.
“Hàn Thảo, Chu Phong nói có lý đấy, bệnh tình của ông nội không phải là chuyện đùa đâu”.
Hai người Chu Phong và Vũ Văn Sinh kẻ tung người hứng, cộng thêm việc trong sân đều là bác sĩ có tiếng, nhìn ánh mắt của bọn họ thì đều không coi Nhậm Kiến Tường ra gì, điều này khiến cho Vũ Hàn Thảo hết sức sốt ruột.
“Vậy thì phải làm sao mới chứng minh được là tôi có tư cách chữa trị cho ông cụ Vũ?”, Nhậm Kiến Tường thẳng thừng lên tiếng hỏi.
“Đầu tiên anh thử nói ra triệu chứng và nguyên nhân hình thành bệnh tim, sau đó mô tả bệnh tình của ông cụ, nếu như có thể nói rõ ràng hết tất cả thì mới có tư cách bước qua cửa”.
“Xin lỗi, tôi không tinh thông mấy thứ y thuật của mấy người, nhưng tôi có thể chữa trị cho ông cụ Vũ”.
“Ha ha…hoá ra đến để phán bừa!”
“Không biết gì mà còn ăn nói ngông cuồng như vậy, lẽ nào thật sự coi người trong giới y thuật chúng tôi chỉ biết cầm dao phẫu thuật hay sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!