Vũ Hàn Thảo vui mừng khôn xiết.
Đại ca Nhậm quả nhiên là thần y, chỉ cần mấy cây kim bạc đã “giải quyết” xong hội phó của hội những người thích tới phòng đọc sách Trần Hội.
“Ông Trần! Ông đang có ý gì?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên thân hình lực lưỡng lên tiếng hỏi.
Quần áo của người đàn ông trung niên cũng có đeo huy hiệu, Nhậm Kiến Tường liếc mắt nhìn, ghê đấy! Lại là một hội phó nữa!
Xem ra năng lực của nhà họ Vũ này lớn thật sự, những nhân vật thường ngày cao không với tới kia ngày hôm nay lại tập trung đông đủ trong khoảng sân nhỏ này.
“Hội phó Phùng, cậu thanh niên này là truyền nhân của Thiên Tinh Thất Châm, nếu như Thiên Tinh Thất Châm này có thể công khai rộng rãi thì đúng là may mắn của giới y học!”
“Biết vài phương pháp châm cứu thì có gì ghê gớm, lẽ nào Thiên Tinh Thất Châm mà ông nói có thể điều trị khỏi cho căn bệnh của ông cụ nhà họ Vũ sao?”
Hội phó Phùng là người theo Tây y, trước giờ đều không tin vào mấy thứ mơ hồ này.
“Ông nội vẫn đang nằm bên trong, để đại ca Nhậm xem thử có vấn đề gì không? Ông ấy là ông nội của tôi, tôi tin tưởng đại ca Nhậm!”, Vũ Hàn Thảo đã thật sự nổi giận.
“Tôi với anh so tài y thuật, chỉ cần anh thắng tôi, tôi nghĩ… mọi người cũng sẽ không có ý kiến gì đâu”, Chu Phong lên tiếng.
“Chu Phong, đừng tự chuốc nhục vào thân!”, hội phó Trần lắc đầu ngăn cản.
Vũ Hàn Thảo đã vậy mà hội phó Trần - thầy của hắn cũng thế! Càng là như vậy thì trong lòng Chu Phong lại càng không thoải mái.
“Anh muốn đấu thế nào?”, Nhậm Kiến Tường lại chẳng có vấn đề gì.
“Nếu đã là so tài thì phải công bằng, chi bằng để tôi làm người làm chứng cho nhé”, hội phó Phùng tiến lên trước một bước, nói.
Ông ta rất thích cậu thanh niên Chu Phong này, Chu Phong học Tây y, hội phó Phùng vốn dĩ có lòng muốn nhận Chu Phong làm học trò, không biết sao Chu Phong về nước lại muốn phát triển kiến thức Đông y nên đã bái hội phó Trần làm thầy.
“Sở Canh, cậu lại đây”, hội phó Phùng chỉ vào một thanh niên thấp bé trong đám người.
Người thanh niên cao chừng một mét năm, hội phó Phùng vừa gọi, anh ta đã lập tức chạy lại.
“Sở Canh này có bệnh gì? Nên chữa trị thế nào? Hai người cứ lần lượt nói xem”.
Chu Phong đắc ý bật cười, chuyện này đối với hắn mà nói quá đơn giản, hơn nữa hắn và Sở Canh đi làm cùng một chỗ, sao hắn lại không biết tới căn bệnh của Sở Canh chứ.
Những người khác đang có mặt cũng ít nhiều hiểu được chút chiêu trò bên trong, có điều mọi người đều không nói ra, bọn họ không muốn vì một kẻ lạ mặt mà đắc tội với hội phó Phùng.
Mặc dù hội phó Phùng cũng biết cách so tài này không công bằng, có điều suy đi tính lại thì ông ta cũng không đứng ra nói rõ, bởi vì ông ta muốn nhìn xem bản lĩnh của Nhậm Kiến Tường ra sao.
“Để tôi trước đi!”
Chu Phong tự tin nói, dứt lời thì bắt đầu bắt mạch, nơi này không có máy móc chuyên ngành, hắn cũng cố làm ra vẻ, dùng kiến thức Đông y học được từ hội những người thích tới phòng đọc sách Trần Hội để quan sát Sở Canh.
“Da vàng, đây là triệu chứng giai đoạn đầu của bệnh xơ gan, có phải anh cảm thấy sau khi ngủ dậy rất mệt mỏi, sau đó còn có trạng thái chán ăn hay không?”
Sở Canh cực kỳ phối hợp gật đầu.
Rất nhiều người đều biết bệnh tình của anh ta, có điều trước mắt, với tài nguyên của thành phố Hoa Tây thì không chữa được căn bệnh này, dù có thể chữa thì anh ta cũng không có đủ khoản tiền này, chỉ đành mỗi ngày dùng thuốc để duy trì, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác nữa.
“Chữa trị thế nào?”, hội phó Phùng hỏi.
Chu Phong biết hội phó Phùng muốn lôi kéo hắn, hiện giờ hội trưởng đã có tuổi, cơ hội của hai hội phó là hội phó Phùng và hội phó Trần là lớn nhất, nếu như Chu Phong lựa chọn hội phó Phùng thì xác suất ông ta được thăng chức sẽ lớn hơn rất nhiều.
“Đương nhiên là uống Doxicillin, axit amin và…”, Chu Phong thao thao bất tuyệt nói về phương pháp điều trị.
“Hoang đường! Hoá ra người của hội y học mấy người cũng phạm phải sai lầm đơn giản như vậy”, Nhậm Kiến Tường bật cười lạnh lùng.
“Hả?”
Hội phó Phùng nhíu mày, câu nói này của Nhậm Kiến Tường đã huỷ hoại danh tiếng của hội y học, điều này khiến cho ông ta cực kỳ không thoải mái.
Có điều ngoài mặt hội phó Phùng vẫn rất lịch sự hỏi: “Không biết chàng trai trẻ tuổi này có cách nhìn thế nào?”
“Căn bệnh mà anh ta mắc phải không phải xơ gan mà là hội chứng lạnh gan”.
Câu nói này của Nhậm Kiến Tường đã kích động cả nghìn tầng sóng, sắc mặt của rất nhiều danh y đều lộ ra vẻ khinh thường.
Vẫn chưa tiến lại gần nhìn Sở Canh một lần mà đã đứng đó ăn nói linh tinh! Trong lòng rất nhiều người đã coi Nhậm Kiến Tường là một kẻ quá đỗi ngông cuồng.
“Ha ha! Đây là đáp án kiểm tra chẩn đoán của bệnh viện Hoa Tây, lẽ nào anh cho rằng kết quả của việc anh đứng từ xa liếc nhìn vài lần thế kia sẽ chuẩn xác hơn các máy móc y học của bệnh viện Hoa Tây hay sao?”
Nhậm Kiến Tường mỉm cười.
“Ồ? Hoá ra anh đã biết kết quả kiểm tra của anh ta từ lâu rồi, xem ra người của hội y học mấy người có y đức tốt thật đấy! Ngay cả một buổi so tài cũng thiếu công bằng như vậy”.
Sắc mặt của hội phó Phùng hết sức khó coi, ông ta trừng mắt nhìn Chu Phong, Chu Phong cũng biết hắn lỡ lời nên không dám lên tiếng thêm nữa.
“Đây là sơ suất của tôi, quên mất có thể hai người này quen biết nhau, chỉ là không biết cậu nói Sở Canh mắc hội chứng lạnh gan là có ý gì, phải biết rằng những chuyện này không thể nói đùa được đâu, nếu như bất cẩn một chút rồi chẩn đoán nhầm cho bệnh nhân thì không ổn đâu”.
Không hổ là một lão già tinh quái, nói dăm ba câu đã phủi bay chuyện so tài không công bằng, đảo ngược mũi nhọn.
Nhậm Kiến Tường cười khẩy, nếu như không thể nói rõ ràng thì e rằng cũng chỉ có thể chấp nhận anh đã thua trận đấu này rồi.
“Hội chứng lạnh gan hay còn gọi là hội chứng Hoàng Hành, cũng có biểu hiện là da vàng, chán ăn, suy nhược”.
Nhậm Kiến Tường vừa nói vừa chỉ vào Sở Canh: “Anh qua đây”.
Sở Canh không chịu, anh ta không muốn vì mấy lời nói bậy của Nhậm Kiến Tường mà đắc tội với hội phó Phùng.
Nhậm Kiến Tường cười nhạt nói tiếp.
“Nếu như anh muốn có người có thể chữa khỏi bệnh của anh thì nghe theo tôi, nếu tôi đoán không nhầm thì bây giờ phương diện đó của anh cũng ngày càng không ổn phải không? Gan và thận kết nối với nhau mà…”
Vũ Hàn Thảo nghe hiểu ý trong câu nói của Nhậm Kiến Tường, sắc mặt ửng đỏ, thầm nhủ: “Đại ca Nhậm cũng thật đúng là!”
Hiện giờ đã trì hoãn mất mười lăm phút, nếu như không phải cô ấy nhận được tin bác sĩ phụ trách của Đế Quốc Thiên Minh đang trị bệnh cho ông nội ở bên trong, không thể làm phiền thì cô ấy đã bất chấp đưa Nhậm Kiến Tường vào trong luôn rồi.
Câu nói của Nhậm Kiến Tường khiến cho cả sân phì cười, sắc mặt của Sở Canh cực kỳ khó coi.
Mặc dù Nhậm Kiến Tường nói chuyện hơi khó nghe nhưng lại trúng ngay tim đen, quả thực chứng bệnh của anh ta đã ảnh hưởng tới thận.
“Lẽ nào anh ta thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho tôi?”, Sở Canh thực tình không tin, Nhậm Kiến Tường còn chưa lại gần mình mà đã nói năng hùng hồn như vậy, cách khám bệnh thần kỳ này cũng khiến cho anh ta phải kinh ngạc.
Sau khi do dự một lúc, Sở Canh liền bước về phía Nhậm Kiến Tường.
Cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn tin tưởng Nhậm Kiến Tường, anh ta không được lựa chọn, nếu như Nhậm Kiến Tường có thể chữa khỏi bệnh cho anh ta thì có thể không cần phải đối diện với cái chết nữa, anh ta đã ở trong giai đoạn giữa của bệnh xơ gan, dù có dựa vào thuốc để duy trì thì cũng chẳng còn sống được bao nhiêu năm nữa.
“Hội chứng Hoàng Hành!”
Một bên, hội phó Trần đang lẩm bẩm.
Thế rồi, không biết đã nghĩ ra cái gì mà đôi mắt vẩn đục đột nhiên sáng bừng cả lên.
Ông ta từng xem được cách giải thích hội chứng Hoàng Hành trong một cuốn sách cổ, thế nhưng đó cũng chỉ là đề cập qua loa, có điều chuyện này không cấp thiết, quan trọng là nếu như Nhậm Kiến Tường thật sự có thể chữa khỏi thì nói lên rằng có lẽ trên người Nhậm Kiến Tường có cuốn sách cổ về y học đó.