Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

Trên thế giới có rất ít người biết tới cách nói hội chứng Hoàng Hành.

Nếu Nhậm Kiến Tường được truyền dạy từ một nhà y kiệt xuất thì y thuật của anh chắc chắn rất lợi hại.

Hội phó Phùng không ngắt lời Nhậm Kiến Tường, ông ta không tin Nhậm Kiến Tường nói cái gì mà bệnh Hoàng Hành, ông ta chỉ chờ đến lúc Nhậm Kiến Tường mất mặt là được.

Chu Phong và Vũ Văn Sinh đứng cùng nhau, Vũ Hàn Thảo đứng sau Nhậm Kiến Tường, các vị bác sĩ trong sân cũng tập trung lại một chỗ để xem tiếp theo Nhậm Kiến Tường sẽ làm gì.

"Hội phó Trần, phiền ông đưa kim bạc cho tôi".

Thấy Nhậm Kiến Tường nói vậy, hội phó Trần mỉm cười rồi rút bảy cây kim bạc trên người ra.

"Cố lên!"

Nhậm Kiến Tường khẽ gật đầu đáp lại rồi cho người đi khử trùng kim bạc, trước mặt mọi người anh không thể thi triển thuật pháp được!

"Nếu anh muốn chữa khỏi bệnh thì đừng động đậy".

Sở Canh gật đầu, nhắm mắt lại ngồi yên.

Sau khi nhận được kim bạc được khử trùng, Nhậm Kiến Tường không hề do dự lập tức châm hai mươi bảy cây kim bạc lên các huyệt đạo trên cơ thể Sở Canh.

"Huyệt bách hội, huyệt thiên trần, huyệt chu môn,…"

Hội phó Trần cố gắng ghi nhớ tất cả những huyệt đạo mà Nhậm Kiến Tường châm vào.

Nhưng ông ta không thể nhớ kịp, vì thủ pháp của Nhậm Kiến Tường quá nhanh, phương pháp châm cứu này ông ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, chỉ trong vòng vài giây toàn bộ hai mươi bảy cây kim bạc đã được ghim lên người Sở Canh.

Người để ý một chút sẽ thấy ngay Nhậm Kiến Tường không chỉ có thủ pháp tuyệt vời mà độ chuẩn xác cũng rất cao.

Mọi người đều vây quanh Nhậm Kiến Tường và Sở Canh chăm chú quan sát.

Cho dù chưa rõ Nhậm Kiến Tường có thể chữa khỏi bệnh cho Sở Canh hay không, nhưng chiêu châm cứu này của anh cũng đủ khiến mọi người tò mò rồi, ở đây có rất nhiều bác sĩ Tây y, không rành phương pháp Đông y này lắm.

"Đản!"

Nhậm Kiến Tường vừa dứt lời thì hai mươi bảy cây kim bạc trên người Sở Canh cũng không ngừng rung động, khuôn mặt Sở Canh tái mét chứng tỏ anh ta đang phải chịu cơn đau kinh khủng.

"Cố lên, nếu cửa này mà anh cũng không qua được thì anh đừng mong sống nữa".

Sở Canh cắn chặt răng, anh ta đã cảm nhận được cơ thể đang có chuyển biến tốt, anh ta bắt đầu tin Nhậm Kiến Tường có thể chữa khỏi bệnh cho anh ta.

"Cái này, cái này là Đản Châm?"

Hội phó Trần run rẩy suýt nữa thì không đứng vững ngã xuống đất.

Đản Châm và Thiên Tinh Thất Châm đều là những phương pháp đã bị thất truyền, không ngờ hôm nay ông ta có thể cùng lúc nhìn thấy Nhậm Kiến Tường sử dụng.

Vẻ mặt Chu Phong và Vũ Văn Sinh đều rất khó coi.

"Giả thần giả quỷ!", Chu Phong khẽ nói nhưng giọng nói lại hơi lo lắng.

Vũ Hàn Thảo đứng nhìn ngơ ngác, cô ấy không hiểu về y thuật nhưng nhìn tình hình hiện tại và vẻ mặt của những người xung quanh cô ấy biết Nhậm Kiến Tường lợi hại như thế nào.

"Tiếp theo mà anh chịu được thì cửa này anh sẽ qua".

Nói rồi Nhậm Kiến Tường đặt hai bàn tay của mình lên lưng Sở Canh, lòng bàn tay khởi động linh lực, hai mươi bảy cây kim bạc bay phắt ra như thanh bảo kiếm phát ra tiếng leng keng, đầu Sở Canh bốc khói trắng.

Đôi mắt hội phó Trần chăm chú nhìn vào Nhậm Kiến Tường.

Bây giờ Đông y xuống dốc không chỉ vì các loại sách cổ thất truyền, mà còn vì không có ai hiểu được nội lực.

Rất nhiều phương pháp châm cứu phải kết hợp cả nội lực, nhưng bây giờ ít có ai hiểu được, chỉ biết bên ngoài không hiểu cái cốt lõi!

"Phụt!"

Một lúc sau, Sở Canh phun ra một ngụm máu đen, cơ thể vô cùng yếu ớt.

"Có ai mang giấy bút không?", Nhậm Kiến Tường thu gọn kim bạc lại.

"Tôi có".

Nhậm Kiến Tường nhận lấy giấy bút rồi viết đơn thuốc đưa cho Sở Canh.

"Lấy thuốc theo đơn tôi viết, sau một tháng sẽ khỏi hẳn".

"Anh bảo khỏi hẳn là khỏi hẳn sao? Ai mà biết được anh nói thật hay nói dối!"

Mặc dù trong lòng Chu Phong rất chấn động nhưng miệng lưỡi vẫn không chịu thua, bệnh khó chữa như vậy mà có thể chữa nhanh gọn vậy sao? Cảm giác hơi kỳ lạ.

"Tôi nghĩ… là tôi đã khỏi bệnh thật, bây giờ ngoài việc hơi yếu ra thì tôi không cảm thấy đau bụng nữa".

Câu nói của Sở Canh vả một cú cực đau đớn vào mặt Chu Phong.

"Được rồi được rồi!"

Hội phó Trần lên tiếng giảng hòa, lập tức một tràng vỗ tay như sấm rền vang lên, Vũ Hàn Thảo cũng vỗ tay theo, ánh mắt sáng rực.

"Đây không phải là bệnh xơ gan, chỉ là hội chứng lạnh gan mà thôi, chữa trị khỏi cũng không phải chuyện lạ, thế nào, bây giờ tôi đã có tư cách chữa bệnh cho ông cụ Vũ chưa?"

Chu Phong và Vũ Văn Sinh im lặng không lên tiếng, Chu Phong bây giờ quá mất mặt thiếu nước lấy cái quần đội lên đầu, Vũ Văn Sinh cũng không kiếm cớ nữa.

"Mời cậu Nhậm vào!"

Lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước cửa lớn, ông ta mặc vest, từng lời nói cử chỉ đều toát lên sự quý tộc và khí phách.

"Bố!", Vũ Văn Sinh hét lên, người này chính là bố của hắn, Vũ Lâm.

Trước vẻ mặt khó coi của hội phó Phùng và Chu Phong, Nhậm Kiến Tường và Vũ Hàn Thảo bước vào tòa lầu cổ, sau khi vào phòng ngủ, Nhậm Kiến Tường thấy ông cụ Vũ đang nằm trên giường.

Bây giờ ông cụ Vũ đã hấp hối, khí đen bao phủ đầy trên trán ông cụ.

Ông lão tóc vàng đứng trước giường không ngừng lắc đầu, ông lão đã dùng những loại thuốc và máy móc tốt nhất, hơn nữa cũng đã làm phẫu thuật cho ông cụ Vũ, nhưng tim của ông cụ Vũ mấy ngày lại chuyển biến xấu một lần, ông lão cũng bó tay.

"Xin cậu Nhậm hãy cứu giúp bố tôi!", Vũ Lâm nắm tay thành quyền, chân thành nói.

Chuyện vừa xảy ra ở bên ngoài ông ta đã biết hết rồi, mặc dù ông ta cũng không muốn mất đi vị trí gia chủ nhà họ Vũ nhưng tính mạng của bố quan trọng hơn, bây giờ bác sĩ của Đế Quốc Thiên Minh cũng không còn cách nào, Nhậm Kiến Tường là hy vọng cuối cùng rồi.

"Để tôi thử xem!"

"Đại ca Nhậm, anh mau cứu ông nội tôi đi!"

Thấy ông nội oai phong của mình bây giờ đang nằm thoi thóp trên giường bệnh, Vũ Hàn Thảo khóc thút thít.

"Yên tâm đi!", Nhậm Kiến Tường vỗ vai Vũ Hàn Thảo an ủi cô ấy.

"Tôi cần một người giúp".

"Vấn đề này cậu yên tâm, nhà họ Vũ tôi rất nhiều người, hơn nữa tôi cũng có thể làm trợ thủ cho cậu", Vũ Lâm cung kính nói.

"Để tôi làm trợ thủ cho cậu đi! Để tôi xem bệnh tôi không chữa được, cậu sẽ giải quyết như thế nào".

Ông lão tóc vàng lên tiếng với giọng nói Hoa Hạ không thạo.

"Xin lỗi! Hai người đều không được, trợ thủ của tôi phải hiểu về Đông y mới được".

Yêu cầu này đối với người không hiểu y thuật như Vũ Lâm thì ông ta có thể chấp nhận.

Sau khi ông lão tóc vàng hiểu ra thì vô cùng không phục, còn chế giễu anh: "Cậu biết có bao nhiêu người muốn được tôi chữa bệnh cho không? Trong đó còn có rất nhiều người trong hoàng thất của Đế Quốc Thiên Minh, bây giờ tôi làm trợ thủ cho cậu mà cậu còn không đồng ý?"

"Nhà họ Vũ hay thật đấy!"

Nghe vậy, vẻ mặt Vũ Lâm cũng trở lên rất khó coi, ông lão tóc vàng này tên là Watson, là bác sĩ hàng đầu của Đế Quốc Thiên Minh, nhà họ Vũ không thể đắc tội với ông lão này được.

"Ông thật sự không được đâu, vì ông không hiểu Đông y!"

Nhấn Mở Bình Luận