Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

Lần này Nhậm Kiến Tường đã tiêu hao không ít năng lượng.

Nhưng cũng coi là thành công, ông cụ Vũ đã vượt qua nguy hiểm, tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi hợp lý là sẽ khỏi hẳn.

Vũ Hàn Thảo, Vũ Văn Sinh và bố của hắn lập tức xông vào, ông cụ Vũ đã hôn mê bất tỉnh, nhưng khuôn mặt đã hơi hồng hào, hô hấp ổn định như đang ngủ say vậy.

"Ông cụ đã không có gì đáng ngại rồi", Nhậm Kiến Tường chậm rãi nói.

"Cảm ơn anh, đại ca Nhậm".

"Cảm ơn cậu Nhậm rất nhiều, cậu Nhậm cần thù lao như thế nào, chỉ cần cậu mở lời, nhà họ Vũ chúng tôi sẽ làm hết!"

"Không cần đâu! Tôi và Hàn Thảo là bạn, giúp cô ấy cũng là chuyện nên làm".

Ý tứ của câu nói này chính là nếu không nể mặt Vũ Hàn Thảo thì ai mà thèm đến đây?

Vũ Lâm cười gượng, ông ta biết con trai của ông ta Vũ Văn Sinh có xích mích với Nhậm Kiến Tường.

"Văn Sinh, mau xin lỗi cậu Nhậm đi!"

"Anh Nhậm, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi!"

Vũ Văn Sinh không hề do dự lên tiếng xin lỗi Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường đã chữa khỏi cho ông cụ, Vũ Văn Sinh có ngu thì cũng phải biết đây không phải là lúc đối đầu với Nhậm Kiến Tường, chỉ là tạm thời nhận lỗi thôi, còn trong lòng hắn nghĩ gì chỉ có hắn mới biết.

Với kinh nghiệm cả nghìn năm, Nhậm Kiến Tường nhận ra ngay Vũ Văn Sinh là loại người khá nguy hiểm, nhìn bên ngoài thì Vũ Văn Sinh là người đầu óc thiển cận, nhưng nội tâm loại người này lại rất mạnh mẽ.

Chỉ có điều loại người này rất giỏi đóng kịch, khiến cho người khác cảm thấy sức uy hiếp không lớn lắm, điều này cũng chỉ vì bảo vệ bản thân, là kiểu giả tạo thường thấy trong những gia tộc lớn, nhà họ Vũ có thế lực rất lớn, lục đục nội bộ rất nhiều, chắc chắn không bình lặng như vẻ bề ngoài.

"Anh ta thật sự chữa khỏi rồi sao?"

Chu Phong lẩm bẩm, biết bao nhiêu y bác sĩ trong căn phòng này bó tay, cả bác sĩ hàng đầu của Đế Quốc Thiên Minh cũng không chữa được, vậy mà Nhậm Kiến Tường chữa được.

Hắn tự cười mình, Nhậm Kiến Tường còn chẳng thèm quan tâm tới hắn, hắn chỉ là thằng hề nhảy nhót làm trò trước mặt Nhậm Kiến Tường mà thôi.

Bước ra khỏi cửa, đứng ở trong sân Nhậm Kiến Tường mới phát hiện ra bây giờ đã là khuya rồi.

Anh lấy điện thoại ra thì thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, toàn bộ là của Diệp Yến.

Nhậm Kiến Tường vội vàng gọi lại.

Cuộc điện thoại vừa được kết nối, giọng nói lo lắng hơi nức nở của Diệp Yến vang lên.

"Anh đi đâu vậy hả? Em không gọi được cho anh mãi đấy".

Nhậm Kiến Tường hơi áy náy rồi giải thích tất cả mọi chuyện.

"Đêm nay anh không về được! Em và Thư Thư ngủ sớm đi, đêm nay anh ở nhà họ Vũ canh chừng, đề phòng…"

"Vâng! Kiến Tường, anh phải cẩn thận đấy!"

Diệp Yến cúp máy, trước đây hôm nào cô về cũng thấy Nhậm Kiến Tường đợi cô, hôm nay là lần đầu tiên cô về mà không thấy Nhậm Kiến Tường ở nhà, bây giờ cô mới nhận ra bản thân đã lệ thuộc vào Nhậm Kiến Tường quá nhiều rồi.

Chuyện buổi sáng Nhậm Kiến Tường cứu Diệp Viên Viên cô đã biết rồi, Diệp Viên Viên đã nói cho cô nghe toàn bộ, bây giờ Nhậm Kiến Tường lại ở nhà họ Vũ để cứu gia chủ nhà họ Vũ nữa.

Đối với cô, Nhậm Kiến Tường ngày càng trở lên thần bí, sự thần bí này khiến cô cảm thấy bất an.

Người đàn ông của cô không còn là một người bảo vệ bình thường như trước kia nữa, mà bây giờ anh đã có y thuật và võ thuật đỉnh cao, đến nhà họ Vũ có thế lực mạnh mẽ còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Nhậm Kiến Tường.

Cô lại nghĩ đến Vũ Hàn Thảo, Vũ Hàn Thảo thích Nhậm Kiến Tường, nhìn ánh mắt ngưỡng mộ yêu thích của cô ấy là biết.

Diệp Yến đột nhiên hơi sợ hãi, sợ mất đi Nhậm Kiến Tường, cô thậm chí còn nổi lên một suy nghĩ ích kỷ, giá như Nhậm Kiến Tường chỉ là một người bảo vệ bình thường thì tốt biết mấy.

Diệp Yến nằm trên giường lăn lộn không ngủ được, cô lại cầm điện thoại thoại cho Nhậm Kiến Tường một cuộc.

"Kiến Tường, em muốn đến tìm anh, em nhớ anh quá".

Nhậm Kiến Tường hơi ngây người rồi nở một nụ cười hạnh phúc, bây giờ mối quan hệ giữa Diệp Yến và anh ngày càng tốt hơn rồi.

"Được! Em qua đây đi, anh cho người qua đón em".

Anh vừa cúp máy thì Vũ Hàn Thảo đi tới, Nhậm Kiến Tường nói nhỏ với Vũ Hàn Thảo vài câu rồi cô ấy lại quay đi gọi một cuộc điện thoại.

Vũ Lâm đứng ở giữa sân.

"Các vị đã vất vả rồi, bây giờ trời đã tối, mọi người cũng chưa ăn cơm, mọi người chờ một chút, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, hơn nữa mỗi người đều sẽ có thù lao xứng đáng, mọi người vất vả rồi".

Buổi tối, rất nhiều bác sĩ đã đến thăm hỏi Nhậm Kiến Tường, rất nhiều người đưa danh thiếp cho Nhậm Kiến Tường mong Nhậm Kiến Tường có thể đến bệnh viện của họ làm bác sĩ trưởng khoa.

Nhậm Kiến Tường từ chối hết, anh cười khổ, ứng phó với tình cảnh này còn mệt hơn cả lúc chữa bệnh cho ông cụ Vũ nữa, đây là lý do mà anh luôn khiêm tốn.

Vũ Hàn Thảo đột nhiên kích động chạy tới.

"Đại ca Nhậm, ông nội tỉnh lại rồi, ông muốn gặp anh".

"Ừm được, lát nữa Yến Nhi đến cô đón cô ấy giúp tôi nhé".

Vũ Hàn Thảo thu lại ánh mắt mờ ám, vội vàng gật đầu.

Ông cụ Vũ đang nằm trên giường, thấy Nhậm Kiến Tường vào phòng ông cụ mỉm cười.

"Cậu Nhậm, cậu vất vả rồi, cảm ơn cậu Nhậm nhiều lắm, tôi cảm thấy… bây giờ tôi có thể xuống giường đi lại được rồi".

"Ông cũng đã lớn tuổi rồi, vẫn nên nghỉ ngơi tĩnh dưõng nhiều một chút!", Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Bệnh của ông cụ Vũ cần phải nghỉ ngơi nhiều, nhưng ông cụ không ngồi yên một chỗ được, rất thích lén đi ra ngoài nên bệnh tình mới trầm trọng nhanh hơn.

"Những vết nội thương lúc ông còn trẻ để lại tôi đã giải quyết hết rồi, nếu ông không tự tìm đường chết thì sống mười mấy năm nữa không thành vấn đề".

Ông cụ Vũ cười lớn, lời nói của Nhậm Kiến Tường thiếu kính trọng ông cụ cũng chẳng để ý.

"Cậu Nhậm cần thù lao như thế nào cứ việc nói".

Thấy ông cụ Vũ, Nhậm Kiến Tường đột nhiên nhớ ra còn năm ngày nữa là tới đại thọ bảy mười của ông cụ Diệp, anh phải chuẩn bị một món quà mới được.

Ánh mắt anh nhìn khắp nơi cuối cùng dừng lại trên tay ông cụ Vũ, ngón tay cái ông cụ có đeo một chiếc nhẫn Càn Long phỉ thúy màu xanh biếc.

"Nếu có thể thì ông tặng tôi chiếc nhẫn Càn Long trên tay ông đi!"

Ông cụ Vũ ngẩn người, xòe bàn tay ra: "Chỉ cái này sao?"

"Đúng vậy, chỉ cái này thôi".

Ông cụ còn tưởng Nhậm Kiến Tường sẽ đưa ra một cái giá trên một trăm triệu tệ, không ngờ Nhậm Kiến Tường chỉ cần chiếc nhẫn Càn Long trên tay ông cụ!

Chiếc nhẫn Càn Long là người ta tặng cho, nghe nói giá thị trường lên tới mức mười triệu tệ, cũng có thể coi là một thứ đồ quý hiếm.

Nhưng theo cái nhìn của ông cụ Vũ thì chẳng thể nào sánh bằng việc Nhậm Kiến Tường ra tay cứu giúp ông cụ, ông cụ đã tiêu tốn hơn tỷ tệ lại thêm cả một cuốn võ kỹ Hoa Hạ mới mời được Watson đến, vậy mà Watson còn chẳng chữa khỏi được.

Ông cụ Vũ rút luôn chiếc nhẫn Càn Long ra rồi để vào tay Nhậm Kiến Tường.

"Cậu Nhậm mà còn yêu cầu gì nữa, hoặc là sau này cần nhà họ Vũ giúp thì chỉ cần nói một tiếng, nhà họ Vũ sẽ cố gắng hết sức giúp cậu".

Nhậm Kiến Tường nhận lấy chiếc nhẫn Càn Long rồi gật đầu hỏi: "Vũ Lâm cũng tới rồi, sao lại không thấy bố của Vũ Hàn Thảo vậy?"

"Bố của Hàn Thảo là người của cục Thần Long, hôm nào cũng bận rộn, chuyện lần này không nói cho nó nên nó cũng không biết".

Nhấn Mở Bình Luận