"Cục Thần Long là gì vậy?", Nhậm Kiến Tường tò mò hỏi.
Ông cụ Vũ suy nghĩ một lúc, Nhậm Kiến Tường có lẽ là võ giả, nói với anh chắc cũng sẽ không sao.
"Cục Thần Long là thế lực ngầm của Hoa Hạ, cậu có thể coi đó là bộ phận an ninh của giới võ giả, chuyên phụ trách bắt những võ giả có tội ác tày trời".
Nhậm Kiến Tường gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sắc mặt không hề bất ngờ.
Nếu ông cụ Vũ nói không có sự tồn tại của võ giả anh mới không tin!
Xã hội có thể yên bình như thế này không phải vì võ giả đều là những người chính nghĩa mà là thế lực ngầm ở Hoa Hạ quá lớn mạnh khiến những kẻ hơn người đều không dám quá ngông cuồng.
"Ông cụ Vũ, ông có biết nhà họ Ngô không?", Nhậm Kiến Tường lại nhớ ra một chuyện.
"Đương nhiên là tôi biết rồi, là gia tộc đứng đầu thành phố Hoa Tây, nhưng gần đây bọn họ hơi điên cuồng, dường như muốn thâu tóm những gia tộc khác, thậm chí còn dám thò tay tới nhà họ Vũ, có lẽ là vì gần đây tin tức tôi phát bệnh truyền ra ngoài nên có vài kẻ tiểu nhân không kiềm lòng được muốn lật đổ vị trí của nhà họ Vũ chúng tôi".
Nhậm Kiến Tường chau mày, anh hỏi về nhà họ Ngô là vì Tô Hân Di, xem ra nhà họ Ngô muốn cưới Tô Hân Di cho bằng được là vì muốn thâu tóm nhà họ Tô.
"Được rồi! Ông nghỉ ngơi sớm đi! Tôi sẽ kê cho ông một đơn thuốc, ông chỉ cần uống thuốc theo đúng đơn chắc chắn sẽ khỏe lại".
Anh ra khỏi phòng thì thấy Vũ Hàn Thảo đang đứng ở ngoài rồi, cô ấy thấy anh ra liền nói.
"Đại ca Nhậm, chị dâu đang đứng ở bên ngoài chờ anh".
"Ừm!", Nhậm Kiến Tường vội vã bước ra bên ngoài.
Vũ Hàn Thảo thở dài một hơi, hụt hẫng bước vào phòng.
"Ông nội, bây giờ ông thấy thế nào rồi?"
"Nhóc con, cháu thích tên nhóc đó phải không?”
"Ông nội, ông nói cái gì vậy?”, Vũ Hàn Thảo thẹn thùng lên tiếng, cô ấy không ngờ ông nội lại đột nhiên nói vậy.
"Cậu Nhậm không phải người thường đâu! Nếu thích thì cứ mạnh dạn theo đuổi đi! Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường".
Vũ Hàn Thảo không chịu nổi sự công kích của ông cụ Vũ, khuôn mặt ngại ngùng.
"Ông nội! Đại ca Nhậm không phải ai cũng có thể thích được đâu, cháu rất ngưỡng mộ chị Diệp Yến, chị ấy thật là hạnh phúc!", Vũ Hàn Thảo tự lẩm bẩm.
"Bà nội cháu không còn nữa chứ nếu không bà ấy nhất định có thể giúp cháu".
"Chắc chắn rồi, cháu còn nhớ lúc nhỏ bà vẫn còn, bà nói một ông không dám nói hai", nhắc đến bà nội, ký ức của Vũ Hàn Thảo lại ùa về.
"Vớ vẩn!", ông cụ Vũ giả vờ tức giận bĩu môi nói.
"Cậu Nhậm, đây là sợi dây chuyền đá quý, bây giờ nó đã thuộc về cậu rồi".
Nhậm Kiến Tường vừa đi được vài bước thì Watson không biết từ đâu bước tới đưa sợi dây chuyền đá quý cho anh.
"Sau khi trở về tôi sẽ nghiên cứu kỹ y thuật Hoa Hạ, thật sự quá thần kỳ!", Watson khen ngợi hết lời bằng vốn tiếng Hoa Hạ hạn hẹp của mình.
"Thế giới này rất lớn, thuật thánh quang của thiên sứ Đế Quốc Thiên Minh cũng đã cứu chữa được cho rất nhiều người".
"Cậu Nhậm chê cười rồi, đó chỉ là chuyện thần thoại ngày xưa thôi".
Watson cười trừ.
"Y thuật của cậu quá thần kỳ, cậu mới thật sự giống thần tiên, tôi cũng phải kính phục!"
Nhậm Kiến Tường cười không nói gì, anh không hề có ý đùa cợt, chỉ là Watson chưa từng tiếp xúc với những thứ đó thôi.
Nhận lấy sợi dây chuyền đá quý, anh quan sát một lúc, sợi dây chuyền được làm rất khéo léo, hơn nữa chất liệu cũng rất đặc biệt, Nhậm Kiến Tường định sẽ tặng sợi dây chuyền này cho Diệp Yến.
Nhậm Kiến Tường không biết rằng, sợi dây chuyền là là quà tặng của nữ hoàng Đế Quốc Thiên Minh dành cho Watson, người có được sợi dây chuyền này mãi mãi là khách quý của hoàng gia.
Ông lão này cũng khá dễ thương đấy, giống như ông lão cố chấp vậy, chỉ là hơi hiếu thắng chứ không có ý đồ xấu, Nhậm Kiến Tường nhận lấy sợi dây chuyền rồi chào tạm biệt Watson.
"Yến Nhi!"
Nhậm Kiến Tường đã thấy Diệp Yến từ đằng xa, Diệp Yến mặc một chiếc váy tím, mái tóc đen nhánh tung bay trong gió khiến ai nhìn thấy cũng rung động.
Sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành kinh động lòng người!
Không chỉ có Nhậm Kiến Tường nhìn đến ngẩn người mà Vũ Văn Sinh ở bên cạnh cũng vậy, hắn chuẩn bị bước tới bắt chuyện thì Diệp Yến lại chạy đến chỗ Nhậm Kiến Tường.
Phụ nữ trang điểm vì người mình thích, Diệp Yến ăn mặc đẹp như thế này chắc chắn là có điều gì đó trong lòng.
"Lại là anh! Nhậm Kiến Tường, đợi tôi nắm được nhà họ Vũ trong tay, tôi nhất định sẽ khiến anh sống không bằng chết, đến lúc đó tôi sẽ cướp vợ của anh", Vũ Văn Sinh nghiến răng nghiến lợi nở một nụ cười gian ác.
Nhậm Kiến Tường không hề biết bản thân mình lại vừa có thêm một kẻ thù nữa.
"Sao lại muốn đến nhà họ Vũ tìm anh?"
"Sao nào, em không thể đến sao? Em đến để xem anh có đi với cô nào không".
"Có em rồi anh nào dám chứ!", Nhậm Kiến Tường cười khổ.
"Vậy còn tạm được!"
"Đại ca Nhậm! Tôi đã sắp xếp xong chỗ nghỉ cho anh và chị Diệp Yến rồi".
Lúc này Vũ Hàn Thảo cũng bước đến, cô ấy kìm nén cảm xúc cô đơn rồi lại gần hai người.
"Ừm, phiền cô rồi!"
"Đi thôi! Vậy chúng tôi đi nghỉ đây", Nhậm Kiến Tường nắm bàn tay nhỏ của Diệp Yến, hai người nhìn nhau mỉm cười.
"Thư Thư đâu?"
"Thư Thư ngủ rồi, mai mẹ đưa con bé đến trường".
Hai người cùng dắt nhau đi vào phòng nghỉ ngơi.
Nhà họ Vũ đúng là rất cẩn thận, căn phòng được thiết kế rất ấm áp.
Hai người ôm nhau ngủ Diệp Yến mới biết, ôm Nhậm Kiến Tường vô cùng ấm áp và an toàn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người nhà họ Vũ cũng đã chìm vào giấc ngủ, vầng trăng tròn cũng dần xuất hiện giữa bầu trời.
"Hả?"
Tai Nhậm Kiến Tường hơi động đậy, anh dậy đắp chăn cho Diệp Yến rồi nhảy ra ngoài, chạy đến vườn hoa nhà họ Vũ.
"Anh Võ đến rồi!"
"Cậu Vũ, cậu nói bệnh của ông nội cậu không thể chữa được nữa, vậy mà bây giờ ông ta đã cải tử hoàn sinh, chẳng lẽ cậu không muốn khống chế nhà họ Vũ rồi sao? Hay là cậu cho rằng không có nhà họ Vũ các cậu, tôi không tìm được người thay thế".
"Anh Võ, anh bớt giận, đều tại tên Nhậm Kiến Tường, không biết hẳn nhảy từ đâu ra là lại có thể chữa khỏi căn bệnh khó chữa kia".
"Từ bây giờ đến lúc thiên môn mở ra vẫn còn một năm nữa, linh lực trên trái đất cũng sẽ đậm đặc hơn, rất nhiều người tu luyện sẽ xuất hiện, lúc đấy cậu sẽ biết tu người luyện mạnh mẽ như thế nào".
"Cậu phải nhớ tôi sẽ giúp cậu lấy được nhà họ Vũ nhưng cậu cũng phải nhớ lấy những gì cậu đã đồng ý với tôi, nếu không làm được thì…hừ… Tôi có năng lực khiến cậu tan thành mây khói bất cứ lúc nào đấy!"
"Đương nhiên là tôi biết rồi anh Võ, anh cứ yên tâm đi!"
Vũ Văn Sinh đã từng thấy anh Võ ra tay, thật sự rất giống với thần tiên, những chiêu thức giết người và các loại pháp thuật của hắn khiến Vũ Văn Sinh kinh hồn bạt vía ấn tượng sâu sắc không bao giờ quên.
"Tôi sẽ giúp cậu xử lý ông lão kia, mặc dù để tránh được đám người kia cũng hơi rắc rối nhưng bây giờ chỉ còn cách đó".
Anh Võ nói câu đó xong là rời đi, Vũ Văn Sinh cũng lặng lẽ lẩn vào bóng tối.
Nhậm Kiến Tường ở sau tảng đá gần đó, hít sâu một hơi rồi cũng mất hút trong bóng tối, người được gọi là anh Võ kia là người tu luyện duy nhất mà anh thấy dạo gần đây, anh nhất định phải bám theo mới được.