Nhậm Kiến Tường không hiểu anh Võ nói về việc mở cổng thiên môn có nghĩa là gì, nên anh phải đi theo để xem người tu luyện của Hoa Hạ có gì khác biệt.
Anh Võ là người tu luyện ở kỳ Trúc Cơ, xét về cảnh giới bên ngoài thì vẫn còn cao hơn Nhậm Kiến Tường một cảnh giới, nhưng Nhậm Kiến Tường cũng không phải là một tu sĩ tầm thường, kiếp trước anh đã tu luyện đến cảnh giới Tiên Vương.
Vì vậy Nhậm Kiến Tường đi theo sau anh Võ, nhưng anh Võ lại hoàn hoàn không hề nhận ra.
Sau đó anh Võ đi vào một tòa nhà, Nhậm Kiến Tường chìm trong sự im lặng.
Trên tòa nhà có một chữ “Ngô” rất lớn, điều đó cho thấy anh Võ cũng có mối quan hệ nào đó với nhà họ Ngô.
Nhậm Kiến Tường cũng không tiếp tục vào nhà họ Ngô nữa.
Bây giờ anh đã biết được điểm dừng chân của anh Võ, nên cũng không cần sốt ruột, vả lại trời đã khuya, cho dù anh có đến nhà họ Ngô cũng không thu được tin tích hữu ích gì.
Trở lại nhà họ Vũ, Nhậm Kiến Tường nằm trên giường lẩm bẩm: "Còn một năm nữa, cổng thiên môn sẽ mở...”
Nhậm Kiến Tường nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được nên chỉ có thể gạt sang một bên, anh nhìn Diệp Yến đang ngủ say bên cạnh, rồi nở một nụ cười từ tận đáy lòng, cho dù thế giới có thay đổi như thế nào, thì người mà anh yêu, người mà anh muốn bảo vệ đang ở bên cạnh, vậy là đủ.
"Vũ Văn Sinh, anh là cậu chủ nhà họ Vũ nhưng không ngờ cứ lựa chọn con đường cụt để tìm cái chết”.
Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm.
Ông cụ Vũ không phải là người hiền lành, đừng thấy ông cụ bây giờ đã lớn tuổi, còn thường bị Nhậm Kiến Tường gọi là ông già mà lầm, thực tế ông cụ Vũ vẫn được coi là một đấng anh hùng. Vũ Văn Sinh nghĩ rằng mình có thể kiểm soát được toàn cục diện, nhưng cho dù Nhậm Kiến Tường không nhúng tay vào thì kết quả sau cùng cũng còn chưa biết.
Hôm sau, sau khi Nhậm Kiến Tường đưa Diệp Yến đi làm, anh lại quay lại nhà họ Vũ, giúp ông cụ Vũ châm cứu thêm lần nữa.
Lần này đơn giản hơn nhiều, ông cụ đã có thể đi lại được, hơn nữa xương cốt còn cứng cáp hơn trước rất nhiều.
Trên võ đài, ông cụ Vũ đã múa một bài thái cực quyền để tu dưỡng và rèn luyện bản thân, sau một ngày tập luyện, cơ thể của ông cụ đã tốt lên rất nhiều, điều này khiến thái độ của ông cụ Vũ đối với Nhậm Kiến Tường càng tôn trọng hơn, trong lòng ông cụ đã coi Nhậm Kiến Tường là đệ tử xuất sắc của một bậc thầy nào đó, bây giờ xuất thế để lấy kinh nghiệm.
"Tiểu Văn, cháu đến đây luyện vài chiêu với ông nội nào”, tâm trạng của ông cụ Vũ rất tốt, nóng lòng muốn thử sức một chút.
Vũ Văn Sinh ở bên cạnh cười khổ nói: "Ông nội, đợi khi cơ thể ông hoàn toàn lành hẳn rồi cháu sẽ đánh với ông, bây giờ ông hãy giữ sức đi ạ”.
"Không sao, nếu ông còn trẻ, cháu sẽ không đỡ được ba chiêu của ông đâu”, ông cụ Vũ trở nên nghiêm túc.
Nhậm Kiến Tường lắc đầu, bây giờ cơ thể ông cụ Vũ không thể là đối thủ của Vũ Văn Sinh, mặc dù Vũ Văn Sinh không phải là võ giả, nhưng vừa nhìn đã biết là người luyện võ, hơn nữa còn rất có thiên phú.
Không lay chuyển được ông cụ Vũ, Vũ Văn Sinh đành phải lên đài đấu vài chiêu với ông cụ Vũ, tuy rằng ông cụ Vũ đã lớn tuổi, hơn nữa trước đó ông lại bị bệnh giày vò, thế nhưng khi ra tay vẫn rất thành thạo, những động tác vung tay, vung chân và các cú đá chân đều thực hiện một cách dễ dàng.
Điều khiến Nhậm Kiến Tường ngạc nhiên không phải là ông cụ Vũ, mà là Vũ Văn Sinh.
Vũ Văn Sinh đỡ tất cả các đòn sắc bén một cách dễ dàng, mặc dù Nhậm Kiến Tường có thể dùng thần thông của mình để cảm nhận được nền tảng võ thuật của Vũ Văn Sinh không hề yếu, nhưng không ngờ khi chiến đấu thực sự, hắn lại vận dụng các động tác một cách rất thuần thục.
Mười phút trôi qua, ông cụ Vũ đã thở hổn hển, nhưng hơi thở của Vũ Văn Sinh vẫn thở đều đặn, sắc mặt hồng hào, trông chẳng có vẻ mệt mỏi.
Vũ Văn Sinh vừa tung ra một đòn, ông cụ Vũ không cẩn thận để trượt chân, sắp rơi xuống từ trên võ đài.
Võ đài này cao gần hai mét, Vũ Văn Sinh đứng sững sờ trên võ đài mất hai giây, hắn nhìn về phía ông cụ Vũ và phát hiện rằng dường như ông cụ Vũ cũng đang nhìn về phía mình.
Vũ Văn Sinh hốt hoảng giật mình, vội vàng kéo lấy ông cụ Vũ, đồng thời do quán tính nên Vũ Văn Sinh đã rơi khỏi võ đài, bay ở độ cao hai mét đối với hắn mà nói không đáng là gì, sau đó hắn lại đứng vững trên mặt đất.
"Ông nội, ông không sao chứ?"
Ông cụ Vũ không hề sợ hãi, mà ngược lại quay đầu khen ngợi: "Đúng là đứa cháu ngoan của ông. Nếu không nhờ có cháu, có lẽ bây giờ ông nội đã ngã xuống đất không dậy nổi rồi”.
"Đâu có, ông nội, đây là việc cháu nên làm mà”.
Trên trán Vũ Văn Sinh đã lấm tấm mồ hôi hạt, vừa rồi trong lúc ông cụ Vũ ngã xuống, hắn lại nghĩ tới thỏa thuận giữa hắn với anh Võ, trong khoảnh khắc đó, hắn thật sự muốn ông cụ Vũ ngã xuống mà chết, nhưng sau khi bình tĩnh lại mới vội vàng kéo lấy ông cụ Vũ.
Bây giờ Vũ Văn Sinh nghiêm túc nghi ngờ ông cụ Vũ đã cố tình làm vậy.
Vừa rồi, ánh mắt ông cụ Vũ nhìn hắn mang theo sự khó hiểu và có phần thận trọng, khiến tim hắn đập loạn cả lên.
"Ha ha! Ông già, ông đã già rồi, đừng tranh chấp với đám trẻ nữa, nếu không cẩn thận sẽ làm xương ông bị gãy đó”, Nhậm Kiến Tường chắp tay sau lưng, nói đùa một câu.
Ông cụ Vũ gật đầu đáp lại: "Già rồi, xem ra tôi đã già thật rồi”.
Lúc Vũ Văn Sinh đang nổi nóng, không biết liệu có phải ông cụ đã bắt đầu nghi ngờ mình hay không thì lại nghe thấy giọng nói của Nhậm Kiến Tường.
Trong nháy mắt, Vũ Văn Sinh cảm thấy lời nói của Nhậm Kiến Tường có hàm ý gì đó, tâm trạng của hắn vốn đã không tốt, bây giờ lại càng phiền não, nhưng hắn không thể trút giận lên người ông cụ, nên chỉ đành trút lên người Nhậm Kiến Tường.
"Anh Nhậm, y thuật của anh thật tuyệt vời, tôi nghĩ về mặt võ thuật chắc cũng rất giỏi, sao chúng ta không học hỏi nhau một chút”.
Nhậm Kiến Tường cười khẩy, y thuật và võ thuật có quan hệ gì? Vũ Văn Sinh rõ ràng là muốn trút giận lên người anh thôi.
"Bỏ đi, tôi không chơi với anh đâu, tôi sợ mình không cẩn thận làm anh bị thương”.
Vũ Văn Sinh siết chặt nắm đấm, giọng nói trầm thấp.
"Anh Nhậm đừng để vợ coi thường, vợ anh xinh đẹp như vậy, còn có rất nhiều người yêu mến lắm đấy”.
Vũ Văn Sinh nghĩ rằng chỉ cần hắn chọc tức được Nhậm Kiến Tường, thì hắn mới có cơ hội.
Đúng như dự đoán, hắn đã đạt được mong muốn của mình, đôi mắt lạnh tanh của Nhậm Kiến Tường đã nói rõ lên tất cả.
"Anh Nhậm!"
Vũ Hàn Thảo nghe nói Nhậm Kiến Tường ở võ đài nên đã theo tới đây, Vũ Hàn Thảo mở lời chào hỏi, lần này, Nhậm Kiến Tường không đáp lại, mà bước lên võ đài.
"Anh nhất định sẽ hối hận, anh không nên nhắc đến Diệp Yến để chọc tức tôi, chuyện của anh tôi đều biết hết cả đấy”.
Nhậm Kiến Tường khẽ mở miệng, dùng khẩu hình nói ra hai chữ: "Anh Võ”.
Vũ Văn Sinh đã nhìn ra, trên mặt đầy vẻ hoảng hốt, đôi mắt hoảng loạn nhìn về phía ông cụ Vũ, ông cụ Vũ cũng không phát hiện có gì đó không ổn, trong lòng Vũ Văn Sinh mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
"Anh Nhậm, xin chỉ giáo!"
Không nhiều lời, Vũ Văn Sinh đã tung cú đấm tấn công anh, trong mắt đằng đằng sát khí.
Nhậm Kiến Tường không hề sử dụng linh khí, anh nghiêng người né tránh, chân phải đá ngang vào mông Vũ Văn Sinh.
Vũ Văn Sinh bị đá văng ra ngoài mấy mét.