Sau khi chịu thiệt, sát khí trong mắt Vũ Văn Sinh không hề giảm bớt, ngược lại còn bình tĩnh hơn, hắn muốn giết Nhậm Kiến Tường, nếu không người chết sẽ là hắn.
“Nếu mày đã muốn chết thì đừng trách tao. Dù y thuật của mày có cao minh đến đâu thì trong mắt tao, mày cũng chỉ là một tên vô dụng!”
Vũ Văn Sinh nói với giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy.
Nhậm Kiến Tường cười nhạt, sự khinh thường trong mắt anh hiện ra rõ ràng.
Vũ Văn Sinh hít một hơi thật sâu, giấu con dao găm ở tay áo ra, ông cụ Vũ dưới khán đài cũng nở nụ cười nhạt.
Ông cụ không hề lo lắng về tình cảnh của Nhậm Kiến Tường, từ lần trước, ông cụ đã đoán được Nhậm Kiến Tường là võ giả, mặc dù Vũ Văn Sinh cũng luyện võ nhưng so với võ giả thì vẫn còn kém xa.
“Ông ơi, ông mau bảo bọn họ dừng lại đi! Anh Văn Sinh ra tay không biết nặng nhẹ, còn anh Nhậm chỉ là một bác sĩ, làm sao có thể đánh lại được với anh Văn Sinh, cháu nghĩ anh ấy chỉ là muốn lợi dụng việc công để trả thù cá nhân thôi”.
Ông cụ Vũ xoa đầu Vũ Hàn Thảo: “Con bé này, bản lĩnh của anh Nhậm kia không chỉ có thế đâu, nếu cháu thật sự thích cậu ta thì theo đuổi đi!”
“Còn về Văn Sinh, nó cũng không đơn giản như cháu nghĩ, ông muốn xem thử nó đã đi đến bước nào. Nếu nó không phải là cháu trai của ông thì bây giờ trên đời này đã không còn người tên Vũ Văn Sinh rồi!”
Mặt Vũ Hàn Thảo đỏ bừng, cô ấy hoàn toàn không nghe rõ những lời phía sau của ông cụ Vũ nữa.
Trên sân khấu đang xảy ra cuộc đối đầu gay gắt, Vũ Văn Sinh chọn giao đấu với Nhậm Kiến Tường trong khoảng cách gần, đây là kỹ năng tốt nhất của Vũ Văn Sinh, còn một lý do nữa đó là chỉ khi cận chiến mới có thể thực hiện một số hành động nhỏ mà mắt thường không thể nhìn thấy, đến lúc Nhậm Kiến Tường xảy ra chuyện, hắn sẽ nói đó là tai nạn, hắn không biết gì hết.
Vũ Văn Sinh nắm chặt con dao găm trong tay áo tay, đâm về phía bụng Nhậm Kiến Tường, vì bị cổ tay áo che mất nên mọi người dưới khán đài không hề phát hiện ra.
Nhậm Kiến Tường giả vờ như không biết, điều này khiến Vũ Văn Sinh càng vui hơn.
Hắn dường như đã tưởng tượng ra cảnh Nhậm Kiến Tường chết dưới con dao của mình, đến lúc đó hắn sẽ dùng bùa chú mà anh Võ cho hắn thì người khác sẽ không nhìn ra được manh mối nào nữa.
Ngay trước khi con dao găm chạm vào Nhậm Kiến Tường, anh hơi nghiêng người, né đòn chí mạng, còn tát mạnh vào mặt Vũ Văn Sinh.
“Bụp!”
Trên mặt Vũ Văn Sinh xuất hiện dấu tay đỏ ửng.
“Bụp!”
Thêm một cái tát nữa khiến Vũ Văn Sinh choáng váng.
Hắn thật sự không hiểu làm thế nào Nhậm Kiến Tường có thể thoát khỏi đòn chí mạng của hắn, nhưng hắn đã không còn thời gian để suy nghĩ đến chuyện đó nữa. Hắn cảm nhận được một vị ngọt trong cổ họng, máu trào ra từ khóe miệng.
“Anh thua rồi! Trong mắt tôi, anh chẳng qua cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi!”
Nhậm Kiến Tường từ từ bước xuống võ đài, Vũ Hàn Thảo chạy đến bên anh.
“Anh Nhậm, không ngờ công phu của anh lại tốt như vậy!”
Nhìn thấy Vũ Văn Sinh bị đánh bại trong chốc lát, Vũ Hàn Thảo thấy hơi khó tin.
Vừa rồi, cô ấy còn lo lắng cho Nhậm Kiến Tường.
Nhưng hiển nhiên, sự lo lắng này là không cần thiết. Mặc dù Vũ Văn Sinh rất đáng ghét, nhưng cô ấy cũng đã từng bản lĩnh của Vũ Văn Sinh, trong những năm qua, Vũ Hàn Thảo chưa từng thấy Vũ Văn Sinh thua ai.
Trong lòng Vũ Hàn Thảo thấy hơi chua xót, càng gần Nhậm Kiến Tường, cô ấy càng phát hiện anh rất hoàn hảo, nhưng Nhậm Kiến Tường đã có vợ con rồi, chỉ có bản thân cô ấy mới hiểu được cảm giác đau lòng này.
“Ông cụ Vũ, nếu bệnh của ông đã không còn là vấn đề nghiêm trọng nữa thì tôi đi đây”.
Nhậm Kiến Tường đặt hai tay sau đầu, thản nhiên nói.
“Cậu Nhậm xin dừng bước”, Nhậm Kiến Tường đang định rời đi thì ông cụ Vũ lập tức ngăn lại.
“Còn có chuyện gì sao?”
“Cậu Nhậm đã giúp tôi rất nhiều, mặc dù cậu không cần tiền thù lao, nhưng tôi cũng không thể không bày tỏ thành ý được”.
Ông cụ Vũ vừa nói xong, có một người đã bê một chiếc hộp đen đến trước mặt Nhậm Kiến Tường.
“Trong chiếc hộp này có một chiếc chìa khóa, là chìa khóa của một ngôi biệt thự ở trung tâm thành phố Hoa Tây, còn có một chiếc thẻ bên trong có một trăm triệu tệ, xin cậu Nhậm hãy nhận lấy!”
“Anh Nhậm, anh cứ nhận đi! So với sức khỏe của ông nội, những thứ này thật sự không là gì trong nhà họ Vũ cả”.
Nhậm Kiến Tường không phải là người õng ẹo nên anh nhận lấy chiếc hộp.
Ông cụ Vũ lại lấy từ trong túi ra một tấm lệnh bài: “Đây là Thiên Vũ Lệnh của nhà họ Vũ chúng tôi, nhìn thấy Thiên Vũ Lệnh như nhìn thấy tôi”.
Nhậm Kiến Tường nghịch tấm lệnh bài một lúc. Tấm lệnh bài này được làm bằng quặng đen đặc biệt, cầm trên tay có cảnh giác mát lạnh, ở bên phải và bên trái của nửa bên trên có ba chiếc lông vũ, nửa bên dưới khắc một chữ ‘Vũ’.
“Ông cụ Vũ, vậy tôi xin nhận nhé!”
Vũ Hàn Thảo hơi nhíu mày, nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ quở trách.
Ông cụ Vũ không để bụng nói: “Ông coi cậu Nhậm là bạn bè, chuyện này có đáng là gì đâu”.
“À, cậu Nhậm, chắc cậu đã nhận được chiếc dây chuyền bằng đá quý mà Watson đã tặng cho cậu, nó là đồ của hoàng thất Đế Quốc Thiên Minh, vô cùng quý giá”.
Nhậm Kiến Tường gật đầu, thầm nghĩ Watson kia quả là một ông già kỳ quái, lại đi tặng thứ đồ quý giá như vậy cho anh.
“Ông có biết phòng tập boxing ngầm của nhà họ Tô ở đâu không?”
Ông cụ Vũ lắc đầu: “Cái này tôi không biết, nhưng tôi có thể cho người đi điều tra, trong vòng mười phút sẽ biết hết tất cả tin tức của nhà họ Tô”.
Nhậm Kiến Tường bĩu môi, không hổ danh là nhà họ Vũ, chỉ có ông cụ Vũ mới có thể nói ra những lời khí phách như vậy.
“Anh Nhậm, anh điều tra chuyện của nhà họ Tô làm gì vậy?” Vũ Hàn Thảo tò mò hỏi.
“Không có gì, tôi giúp một người bạn thôi”.
Trên khán đài, Vũ Văn Sinh ngồi yên không nói lời nào, hắn sợ Nhậm Kiến Tường sẽ kể chuyện anh Võ ra. Nếu Nhậm Kiến Tường có thể nói ra cái tên này thì có nghĩa Nhậm Kiến Tường đã nghe thấy hết mọi chuyện đêm qua.
Cũng may là Nhậm Kiến Tường không nhắc gì đến chuyện này, mặc dù không có bằng chứng nhưng nếu bị Nhậm Kiến Tường vạch trần thì ông cụ Vũ sẽ càng cảnh giác với hắn hơn, điều này rất bất lợi cho kế hoạch sau này.
Năm phút sau, trong điện thoại của Nhậm Kiến Tường xuất hiện bản đồ phân phối thế lực của nhà họ Tô, bao gồm cả phòng tập boxing ở thành phố Hoa Tây.
“Nếu đã vậy thì tôi xin đi trước đây. Hàn Thảo, nếu có thời gian thì cô có thể đến chơi với Yến Nhi, cô ấy ở một mình thường khá nhàm chán”.
Nhậm Kiến Tường phất tay chào rồi rời khỏi nhà họ Vũ.
Lúc ra đến cửa, nhân viên bảo vệ ở cổng nhìn thấy Nhậm Kiến Tường, lập tức vô cùng kính cẩn, tin tức Nhậm Kiến Tường cứu ông cụ Vũ đã lan truyền khắp nhà họ Vũ.
“Phòng tập boxing Diệt Thế!”
Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm. Tháng trước, phòng tập boxing Diệt Thế vẫn là địa bàn của nhà họ Tô, nhưng bây giờ đã trở thành tài sản của nhà họ Ngô, hơn nữa anh trai của Tô Hân Di cũng bị đánh ở đây.
Không lâu sau, Nhậm Kiến Tường đã đến phòng tập boxing.
Suy nghĩ một hồi, Nhậm Kiến Tường đi mua một chiếc mặt nạ che mắt và mũi, vì anh không muốn người bị nhà họ Ngô nhận ra trong lúc này.
Sau khi chuẩn bị xong, Nhậm Kiến Tường bước vào phòng tập boxing Diệt Thế.
Vào trong phòng tập, anh mới phát hiện bên trong như một hang động độc đáo, có gần hàng nghìn người trong phòng tập boxing có kích thước như một sân bóng đá.