"Danu, cố lên! Danu, xé nát hắn đi...”
Trong phòng tập boxing, đủ loại tiếng reo hò, cổ vũ vang lên.
Trên sàn đấu, một người đàn ông cường tráng đầu buộc khăn, huơ huơ nắm đấm, lâu lâu lại dùng hai tay đấm vào ngực để giao lưu với những người dưới sân khấu.
Bầu không khí của phòng tập boxing vô cùng náo nhiệt, việc này khiến Nhậm Kiến Tường nhớ lại khi còn ở tiên giới, anh đã từng một mình chống lại sự khiêu chiến của các môn phái tiên giới, nhất thời nhiệt huyết của Nhậm Kiến Tường lại sôi sục.
Phòng tập boxing ngầm của Hoa Hạ tương đối tàn khốc, nhất là đối với những võ sĩ đã ký giấy sinh tử, mỗi trận đấu mà họ tham gia đều có thể là trận cuối cùng trong đời.
Dưới sân khấu, có người không ngừng thảo luận và đặt cược xem võ sĩ nào sẽ giành chiến thắng.
Phòng tập boxing kiếm tiền rất nhanh! Nhậm Kiến Tường cảm thán.
Thật vậy, dù ai thắng ai thua thì lợi nhuận của phòng tập boxing vẫn luôn là lớn nhất, họ sẽ kiểm soát tỷ lệ cược và tiền hoa hồng để đảm bảo các con bạc có thể chấp nhận được đồng thời mức lợi nhuận của mình cao nhất.
Nhậm Kiến Tường đến quầy phục vụ, một cô gái ăn mặc hở hang lập tức bước tới ngay.
"Thưa anh, có chuyện gì vậy?"
"Tôi muốn đăng ký làm võ sĩ quyền anh”.
Đôi mắt của người phục vụ sáng lên: “Được thôi, đăng ký làm võ sĩ, phải nộp mười nghìn tệ”.
"Đắt vậy sao?", Nhậm Kiến Tường vô thức cau mày nói.
"Đúng vậy, thưa anh, các võ sĩ của chúng tôi ở đây có thể tham gia đủ loại trận đấu khác nhau, chỉ cần thắng thì sẽ được thưởng, nếu thể hiện tốt thì sẽ được quản lý thuê. Khi đó, thu nhập hàng tháng sẽ nhiều hơn, giống như người tên Danu trên đài kia, lương tháng của ông ta không ít hơn số tiền này đâu!"
Người phục vụ gõ ra số một triệu trên máy tính.
Nhậm Kiến Tường chẳng nói gì chỉ gật đầu.
Muốn nhận được mức lương như vậy thì cũng cần phải giữ được mạng mà hưởng thụ nó, phải biết là có nhiều võ sĩ còn chưa nhận được lương đã bị người khác đánh chết rồi. Phòng tập boxing Diệt Thế này thật biết cách làm ăn!
Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, Nhậm Kiến Tường đã tốn hết tất cả hai mươi nghìn tệ.
Vì thông tin của võ sĩ đều được công khai, anh muốn giấu nên đành phải trả thêm mười nghìn tệ tiền phí.
Chẳng bao lâu, Nhậm Kiến Tường đã có một tên gọi mới, tên mà anh đăng ký là Diệp Thần.
Vốn muốn đặt là Sát Thần, nhưng cảm thấy cái tên này quá đẫm máu nên anh đã lấy họ của Diệp Yến rồi đổi tên thành Diệp Thần.
Nhậm Kiến Tường cầm lấy thẻ đen của mình, thẻ đen không chỉ là thứ tượng trưng cho thân phận, mà còn là vật bắt buộc phải có của một võ sĩ quyền anh.
"Người trên sân khấu tên là Danu, phải không?", Nhậm Kiến Tường thờ ơ hỏi.
"Đúng vậy, đại sư Danu là người biên cương, sức mạnh vô cùng lớn, là một chiến tướng đắc lực của phòng tập boxing Diệt Thế chúng tôi”.
Nhậm Kiến Tường gật đầu: "Hôm nay tôi không thấy người nào dám khiêu chiến ông ta, nếu đã như vậy thì trận tiếp theo tôi đấu với ông ta!"
Người phục vụ sững sờ, cô ta nghi ngờ mình nghe nhầm, đứng bất động tại chỗ lộ ra vẻ mặt khó tin.
Sau khi định thần lại, cô ta nhanh chóng thu lại biểu hiện thất lễ của mình.
"Thưa anh, anh phải trả mười nghìn tệ để đấu với tuyển thủ một trận, tất nhiên, nếu anh thắng, anh sẽ nhận được phần thưởng gấp năm lần”.
Người phục vụ nhìn khuôn mặt còn trẻ của Nhậm Kiến Tường, chiếc mặt nạ nửa mặt che đi vẻ ngoài của Nhậm Kiến Tường, nhưng người phục vụ vẫn có thể đại khái xác định được tuổi của Nhậm Kiến Tường, đây là một thanh niên không quá hai mươi lăm tuổi.
Đôi mắt trong veo và thuần khiết dưới lớp mặt nạ khiến người phục vụ hơi mê muội, các võ sĩ tới đây đều là những người cao lớn thô kệch, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người gầy yếu, ăn nói nhỏ nhẹ như Nhậm Kiến Tường.
"Thưa anh, chiến tích của Duna ở phòng tập boxing Diệt Thế này đã được thống kê, tổng cộng 79 trận, thắng 71 trận, thua 8 trận, hơn nữa 8 trận thua này đều là trước kia, từ khi gia nhập phòng tập boxing Diệt Thế chưa từng thua trận nào”.
Biết được người phục vụ đang có ý tốt nhắc nhở anh, Nhậm Kiến Tường liếc nhìn vài cái đánh giá người phục vụ ăn mặc có phần hở hang này.
Nhìn thấy tấm biển trên ngực của người phục vụ có ghi Tiểu Lộc, Nhậm Kiến Tường hơi trêu đùa nói: "Cảm ơn em gái Tiểu Lộc đã quan tâm, lát nữa nhớ cược tôi thắng nha!"
Sau khi nói xong, Nhậm Kiến Tường biến mất giữa đám đông trong nháy mắt.
Người phục vụ hơi khó chịu: "Hừ! Có ý tốt khuyên anh mà anh còn không nghe?"
Sau đó, cô ta lại nhớ đến ánh mắt của Nhậm Kiến Tường dưới lớp mặt nạ, tự lẩm bẩm một mình: "Dưới lớp mặt nạ kia, hẳn là một người rất đặc biệt!"
Đi tới phía trước sàn đấu, ở đây cũng có sảnh phục vụ, Nhậm Kiến Tường lấy ra thẻ đen nói: "Giúp tôi sắp xếp thời gian, trận sau tôi muốn đấu với Danu”.
Người phục vụ sửng sốt mấy giây, lập tức tiến hành thủ tục, đồng thời, màn hình lớn phía trên phòng tập boxing hiện lên lịch trình mới.
"10:00 - 10:40, Danu đối chiến Diệp Thần!"
Khi những người trong phòng tập boxing nhìn thấy thông tin mới, đều đang bàn tán xem Diệp Thần là ai, trước nay chưa từng nghe nói đến.
Rất nhiều người nhìn thấy Danu, họ lập tức đặt cược Danu sẽ thắng, mà kiểu kiếm tiền dễ dàng như thế này họ đương nhiên vô cùng tự nguyện.
Vì không có ai cược Nhậm Kiến Tường chiến thắng, nên tỷ lệ cược nghiêng về Nhậm Kiến Tường cao tới một ăn ba mươi.
Lúc này, Nhậm Kiến Tường đang đeo mặt nạ, chậm rãi đi đến nơi đặt cược.
"Tôi cược một trăm triệu, Diệp Thần thắng”, Nhậm Kiến Tường lấy ra một thẻ kim cương đưa cho người phục vụ, một trăm triệu tệ này là do ông cụ nhà họ Vũ đưa cho anh.
Người phục vụ lúng túng mỉm cười, thầm nghĩ người này sẽ không tới làm loạn chứ!
"Anh này, ở đây chúng tôi chỉ có thể đặt cược tối đa là một trăm nghìn tệ thôi”.
Những người xung quanh đang đổ xô đặt cược cũng nghe mà buồn cười, thậm chí có người còn nói thẳng.
"Tôi nói anh này, nếu anh thật sự có một trăm triệu tệ thì cần gì phải tới đây lãng phí!"
"Một trăm nghìn tệ ư? Nhưng méo mó có hơn không, được rồi, tôi đặt cược một trăm nghìn tệ, Diệp Thần thắng”.
Người phục vụ làm thủ tục ngay lập tức, nhìn thẻ kim cương trên tay, người phục vụ lắc đầu lẩm bẩm.
"Cũng không biết là con nhà giàu nào lại ngu ngốc như vậy, số tiền này coi như là mất trắng rồi”.
"Tôi nói người anh em này, nếu không cần tiền thì cậu có thể cho tôi một chút để tôi gánh vác loại phiền phức này cho!"
"Cậu chưa nghe nói đến tiếng tăm của Danu sao? Cảm giác cực hạn của hắn có thể xé nát cái người tên Diệp Thần trong miệng cậu thành mảnh vụn”.
...
Nhậm Kiến Tường cười nhạt, không để tâm, chuẩn bị tìm một nơi yên tĩnh chờ trận đấu bắt đầu.
"Người anh em, chờ một chút, không biết anh có hứng thú muốn gia nhập cùng chúng tôi, lấy danh nghĩa phòng tập boxing Diệp Thế đi giao đấu hay không?”
Một thanh niên mặc vest trắng gọi Nhậm Kiến Tường đang chuẩn bị rời đi.
"Tôi tên là Ngô Hiên, người anh em, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi!"
Nhậm Kiến Tường lạnh lùng đáp lại: "Không cần!"
Hôm nay anh tới đây đập nát chỗ này, anh sẽ không khách khí với người nhà họ Ngô.
Lúc này, một người phụ nữ mặc váy đỏ bước đến gần người thanh niên, tỏ vẻ yêu kiều nói: "Anh Hiên, sao anh lại quan tâm đến loại người rác rưởi này, còn không qua đây với em?"
Người phụ nữ mặc váy đỏ nhìn Nhậm Kiến Tường, vẻ mặt khinh thường và khó chịu.
Ngô Hiên nắm lấy tay người phụ nữ mặc váy đỏ, ánh mắt tràn đầy dục vọng.