Nhậm Kiến Tường nhìn chằm chằm cô gái váy đỏ mấy lần.
Anh không phải kẻ vừa thấy gái đẹp là không nhúc nhích được, chỉ là anh có cảm giác giữa hàng lông mày người phụ nữ này có phần tương tự với Tô Hân Di, nhìn kỹ lại thì khác biệt rất lớn.
“Em Tô! Đừng làm loạn nữa, anh còn việc chính phải làm mà!”, Ngô Hiên thu hồi ánh mắt thèm thuồng.
Ngô Hiên là một tu võ giả hạng đen, ban nãy Nhậm Kiến Tường đi ngang qua, hắn cảm thấy có một đợt sóng gợn kỳ dị, nếu là người bình thường, Ngô Hiên nghĩ chắc chắn mình sẽ không có cảm giác này.
Điều này chứng tỏ, Nhậm Kiến Tường rất đặc biệt, khi biết Nhậm Kiến Tường là tay đấm tự do, hắn mới nảy sinh ý định kết bạn.
“Trở thành tay đấm của phòng boxing Diệt Thế chúng tôi có rất nhiều lợi ích, ví dụ như…”
“Đủ rồi, tay đấm của phòng boxing mấy người cũng chỉ là rác rưởi đối với tôi mà thôi!”, Nhậm Kiến Tường lạnh lùng nói.
Nhất thời, sắc mặt Ngô Hiên trở nên lạnh lùng, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường, chàng thanh niên trẻ trước mặt hắn hình như đang mang nỗi căm hận rất sâu với hắn.
“Anh là cái thá gì, sao dám nói chuyện với anh Hiên như vậy?”, cô gái váy đỏ trước giờ không thèm nhìn thấy ai, cứ thế định giáng một bạt tai về phía mặt Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường cầm tay cô ta, trở tay đánh trả một bạt tai.
“Anh dám đánh tôi!”
Cô gái áo đỏ sờ năm dấu ngón tay trên mặt mình, hỏi với vẻ không thể tin được.
Đã lâu lắm rồi không có ai dám nói chuyện lớn tiếng với cô ta, thế mà giờ cô ta lại bị người xa lạ tát một bạt tai.
“Chỉ có mình cô được ra tay, chẳng lẽ người khác không được trả đũa ư? Nực cười!”, Nhậm Kiến Tường cười khẩy.
“Người anh em, nếu đã như thế, hôm nay anh cũng đừng nghĩ đến việc bước ra khỏi cửa này!”
Sắc mặt Ngô Hiên càng u ám.
“Dám đánh người phụ nữ của tôi, kết cục của anh sẽ không dễ coi đâu”.
Ngô Hiên vốn còn định lôi kéo Nhậm Kiến Tường, hắn cảm thấy Nhậm Kiến Tường là một nhân tài, nhưng bây giờ không cần phải nói gì nữa, trong mắt Ngô Hiên, Nhậm Kiến Tường đã là một người chết.
Ngô Hiên kéo cô gái váy đỏ bỏ đi, điều này khiến Nhậm Kiến Tường hơi ngạc nhiên, anh tưởng rằng tên Ngô Hiên này sẽ nổi điên ngay tại chỗ, không ngờ hắn có thể nhẫn nhịn được.
Dù Nhậm Kiến Tường không sợ, nhưng chim ưng ẩn nấp trong bóng tối còn khó đối phó hơn loài cọp bước đi ngoài sáng nhiều.
Chẳng mấy chốc đã đến mười giờ, sau khi kiểm tra xong, Nhậm Kiến Tường lên sàn đấu, Danu đứng đối diện giơ tay làm động tác cắt cổ với Nhậm Kiến Tường.
“Ôi! Thằng nhóc này không phải là kẻ vừa mới đặt cược một trăm nghìn tệ kia sao? Thì ra cậu ta chính là Diệp Thần sẽ đối đầu với Danu”.
“Chính là cậu ta! Tôi vẫn nhớ cái mặt nạ này, đúng là nực cười! Hôm nay thì hay rồi, chẳng những bỗng dưng thua mất một trăm nghìn tệ, lại còn bị đánh một trận tơi bời, đúng là lâu lắm rồi mới thấy kẻ ngu như vậy”.
“Với vóc dáng này của cậu ta, tôi chắc chắn cậu ta sẽ không đỡ nổi ba cú đấm của Danu đâu”.
“Anh đánh giá cậu ta cao quá rồi, với cơ thể tong teo đó thì bị đánh một cú đã rớt thẳng xuống đài rồi”.
…
Nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao dưới sàn đấu, Danu rất đắc ý, gã đi đến bên cạnh Nhậm Kiến Tường, nói bằng âm thanh chỉ có hai người nghe được.
“Đắc tội với cậu chủ Ngô thì mày chuẩn bị chết trong phòng boxing này đi!”
Nhậm Kiến Tường cười khẩy, không thèm đáp lại.
Ở nơi khác trong phòng boxing ngầm, hai người phục vụ trẻ tuổi và một người đàn ông mặc đồ xám đang đứng đó.
“Tiểu Lộc à, có phải cô bị ngu rồi không? Cô thật sự tin lời của tên điên kia mà đặt cược mười nghìn tệ cho hắn thắng ư? Cô điên rồi hả?”
“Đúng thế! Tiểu Lộc, đừng ngốc như thế”, người đàn ông kia nói, không hề che giấu tình yêu dành cho Tiểu Lộc ánh trong mắt.
“Không biết tại sao, tôi lại thấy tin tưởng anh ta, hơn nữa nếu anh ta thắng thật thì đã đủ ba trăm nghìn tệ tiền phẫu thuật cho mẹ tôi rồi”.
Tiểu Lộc đáp lại với giọng điệu ngây thơ, thật ra thì nếu mẹ cô ta không ngã bệnh, cô ta cũng không đến làm việc ở phòng boxing này.
“Hơn nữa, không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy anh ta có thể thắng, tôi tin tưởng anh ta!”
Vừa nói, trong đầu Tiểu Lộc lại vang lên câu nói kia: “Cảm ơn em gái Tiểu Lộc đã quan tâm, lát nữa nhớ cược tôi thắng nha!”
Người đàn ông áo xám bên cạnh giận dữ, trong ánh mắt Tiểu Lộc dành cho Nhậm Kiến Tường tràn đầy vẻ tò mò và ánh sao. Gã theo đuổi Tiểu Lộc như vậy mà vẫn không bằng Nhậm Kiến Tường chỉ mới có duyên gặp Tiểu Lộc một lần, gã hận đến mức chỉ mong Nhậm Kiến Tường bị Danu đánh chết tại chỗ.
“Hừ! Chúng ta cứ chờ xem hắn sẽ chết thế nào, nếu muốn đánh thắng Danu thì hắn còn kém xa lắm, bây giờ anh sẽ đi tìm cậu chủ Ngô, để anh ấy bảo Danu ra tay nặng chút nữa, tốt nhất là khiến thằng ngu không biết trời cao đất rộng là gì kia bị đánh rớt xuống võ đài”.
Không ngờ gã đàn ông áo xám đột nhiên như biến thành người khác, Tiểu Lộc tức giận nói: “Anh định làm gì?”
“Anh làm gì ư? Không phải em thích hắn sao? Vậy anh muốn hắn phải chết!”
Tiểu Lộc không biết giải thích thế nào: “Tôi nói tôi thích anh ta bao giờ?”
“Ánh mắt em đã bán đứng hết thảy rồi, em cứ chờ đó! Anh sẽ đi tìm cậu chủ Ngô ngay bây giờ!”
Tiểu Lộc định ngăn gã đàn ông áo xám lại nhưng không có hiệu quả.
Gã đàn ông áo xám này tên là Lưu Kỳ, theo đuổi Tiểu Lộc mới ba tháng, Tiểu Lộc từ chối vô số lần nhưng Lưu Kỳ cứ dây dưa mãi không thôi, hôm nay Tiểu Lộc không quan tâm đến cảm nhận của gã mà lại tin tưởng vào một người đàn ông xa lạ chỉ mới gặp một lần, khiến Lưu Kỳ điên tiết.
“Tiểu Lộc, đừng giận, tên Lưu Kỳ kia cũng không phải người tốt lành gì, luôn mồm nói sẽ bảo vệ cậu cả đời nhưng ngay cả ba trăm nghìn tệ tiền thuốc của mẹ cậu mà tôi cũng chưa từng thấy anh ta tỏ ý muốn giúp đỡ, loại đàn ông này không đáng tiếc nuối”, người bạn phục vụ cùng tuổi bên cạnh Tiểu Lộc khuyên nhủ.
Tiểu Lộc định nói thêm, nhưng đồng hồ quả lắc trên tường đã điểm mười giờ đúng, Tiểu Lộc sốt sắng chuyển mắt nhìn lên phòng boxing, tự mình lẩm bẩm.
“Anh nhất định phải thắng nhé!”
“Bắt đầu rồi!”
Ngô Hiên và cô gái váy đỏ trên ghế VIP ở lầu hai cùng nhìn chăm chăm lên sàn đấu, hắn đã ra lệnh cho Danu rằng, nhất định không để cho Diệp Thần sống sót xuống sàn.
“Thằng nhãi, mày sẽ chết rất khó coi!”
Một bên, Lưu Kỳ cười khẩy nói, ban nãy gã đã nhận được tin, hóa ra Diệp Thần này cũng đắc tội với cậu chủ Ngô, thế thì cũng bớt phải vòng vo, gã từng nghe nói cậu chủ Ngô này có thù tất báo.
“Thằng nhãi! Chết đi!”
Trọng tài vừa ra lệnh, Danu đã mất kiên nhẫn, vội tung ra một đòn đánh mạnh, gã muốn đánh Nhậm Kiến Tường thành thịt nát, đến lúc đó, thế lực nhà họ Ngô chỉ cần bồi thường chút tiền lẻ, mà gã thì sẽ ôm được phần thưởng thật lớn, đây là cam kết giữa gã và cậu chủ Ngô.
Nhậm Kiến Tường đổi đấm thành chưởng, định thực hiện một cú đáp trả, nhưng lần này anh cũng tính sai, sức mạnh của Danu khác với người thường, lực đấm lần này có thể đánh chết một con cọp.
Nhậm Kiến Tường bị đánh trúng một cú nhưng anh không hề hoảng sợ, vội lui về sau mấy bước, âm thầm dồn lực.
“Thằng nhóc này đánh cũng được đấy!”
“Đúng thế! Bị Danu đánh một quyền mà chỉ lui có hai ba bước!”
…
Trong mắt người xem, Nhậm Kiến Tường như vậy đã coi như không tệ rồi.