“Đánh hay lắm!”
Cô gái mặc váy đỏ không quan tâm tới hình tượng mà hô lên một tiếng, không cần nghĩ cũng biết cô gái mặc váy đỏ này hận Nhậm Kiến Tường thấu xương.
Tiểu Lộc chắp hai tay trước ngực, không ngừng cầu nguyện.
Thua tiền không quan trọng, lúc này cô ta chỉ hy vọng Nhậm Kiến Tường đừng xảy ra chuyện gì.
Người thanh niên đeo mặt nạ mới gặp một lần này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô ta, cô ta cũng không biết vì sao, có thể là vì đôi mắt sâu thẳm kia cũng nên!
Bên trên võ đài, Danu đang hống hách bật cười: “Thằng ranh! Tao vẫn chưa dùng toàn lực mà mày đã không chống đỡ nổi rồi à?”
Vừa dứt lời, Danu đã tung một cú đá về phía Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường bật cười lạnh lùng, dồn sức lên hai chân, không tránh không né, anh định đỡ lấy đòn công kích của Danu thêm lần nữa.
“Tên này điên rồi sao?”
“Xem ra đòn đánh khi trước của Danu khiến cậu ta bị ngu luôn rồi!”
…
Không ngờ cảnh tượng xuất hiện tiếp theo lại khiến cho mấy người đang bàn tán kia phải câm mồm lại.
Chỉ thấy Nhậm Kiến Tường vẫn bình thản đứng trên sàn đấu, Danu lại dùng hai tay ôm lấy chân phải, mặt mũi nhăn nhó đầy đau đớn, rõ ràng gã đã bị gãy chân.
“Sao có thể, vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?”
Ngô Hiên đấm vào thành ghế, ban nãy hắn đã nhìn thấy rất rõ, Nhậm Kiến Tường lại lựa chọn chống đỡ, thế nhưng kỳ lạ là Nhậm Kiến Tường lại thắng.
“Thằng ranh này quả nhiên có chút bản lĩnh!”
“Anh Hiên! Em không cần biết, dù thế nào thì anh cũng phải báo thù cho em, ban nãy hắn dám đánh em ở trước mặt anh, em không muốn sống nữa”.
“Em yên tâm, đắc tội với anh, thằng ranh này không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Ngô Hiên an ủi, phất tay lên, một người đàn ông mặc đồng phục bước vào trong phòng bao.
“Đi, gọi Thiên Hằng tới đây cho tôi, cậu nói với anh ta nếu như đánh thắng thằng ranh trên sàn đấu kia thì có thể nhận được khoản thù lao mười triệu tệ”.
Sau khi người đàn ông nhận lệnh, Ngô Hiên lại ngồi xuống ghế tự mình lẩm bẩm.
“Thiên Hằng mà ra tay thì dù mày có thêm mấy cái mạng cũng không đủ!”
“Tô Tô, đừng khóc nữa, anh sẽ báo thù cho em!”
Nghe thấy lời này, cô gái mặc váy đỏ từ từ ngừng khóc, ngồi trên người Ngô Hiên không yên phận cử động đủ kiểu, khoé miệng Ngô Hiên lộ ra nụ cười miên man, tay đã bắt đầu di chuyển đầy ám muội.
Chân của Danu đã bị gãy, gã không đứng vững nổi nữa, gã cũng biết mình thua trong lượt đấu này rồi.
“Tôi nhận thua!”
Danu vẫn chưa kịp thốt chữ thua ra khỏi miệng, Nhậm Kiến Tường đã đi tới trước mặt rồi tung thêm một cú đá thẳng vào xương sườn của Danu.
“Khụ!”
Danu phun ra vài ngụm máu, gã có cảm giác xương sườn mình cũng đã gãy nát mất mấy khúc.
“Ha ha! Không phải mày nói tao không thể sống sót rời khỏi võ đài sao?”
Danu nằm trên võ đài, trong lòng khổ sở không nói nên lời, cú đá vừa nãy khiến cho ngay cả sức lực nói chuyện gã cũng không còn nữa.
Bình thản nói một câu, Nhậm Kiến Tường quay người bước xuống, không còn quan tâm tới gã.
“Còn có lần sau thì mày chỉ còn là một cái xác mà thôi!”
“Anh ta thật sự thắng rồi!”
Tiểu Lộc rõ ràng không thể tin nổi.
Mặc dù cô ta cảm thấy Nhậm Kiến Tường là một người thần bí, không chắc có thể mang tới niềm vui cho cô ta, thế nhưng khi thật sự chiến thắng trận đấu này thì Tiểu Lộc lại cảm thấy không chân thật chút nào, Danu này là một kẻ thâm độc có tiếng, một đấm có sức nặng cả ngàn cân thế nhưng lại thất bại trong tay Diệp Thần.
“Bệnh của mẹ có tiền chữa trị rồi! Đúng là tốt quá…”
Tiểu Lộc vui vẻ tới quầy thu ngân nhận tiền, phòng boxing không có quy định nhân viên công tác không thể đặt cược nên cô ta có thể quang minh chính đại nhận tiền.
“Phế vật!”
Lưu Kỳ nhìn Danu hết sức thảm hại trên sàn đấu, khinh bỉ nói.
Sau khi nhận ba trăm nghìn tệ của mình, Tiểu Lộc đi tới bên cạnh Nhậm Kiến Tường, vui vẻ nói cảm ơn anh.
“Cảm ơn anh! Tôi cược anh thắng, anh thật sự thắng rồi!”
Nhậm Kiến Tường vốn dĩ chỉ tuỳ ý nói một câu, không ngờ Tiểu Lộc lại tin thật: “Nếu như lát nữa tôi vẫn còn đấu tiếp thì nhớ tiếp tục cược tôi thắng nhé!”
Nhậm Kiến Tường cảm nhận được mặc dù Tiểu Lộc ăn mặc hơi hở hang nhưng bản chất vẫn rất đơn thuần, cách ăn mặc cũng chỉ là do ông chủ yêu cầu chứ không phải do cô ta tự nguyện.
“Thế thì tôi không chắc đâu!”
Tiểu Lộc hóm hỉnh nói, sau đó cô ta lại phát hiện ra Nhậm Kiến Tường ban nãy vẫn còn đứng bên cạnh đã không còn thấy đâu nữa.
“Hừ!”, Tiểu Lộc tức tối hừ một tiếng, cô ta không ngờ Nhậm Kiến Tường lại không chào hỏi một tiếng đã đi luôn rồi.
“Quên không hỏi phương thức liên hệ!”, Tiểu Lộc nghĩ ngợi, sau đó lại ngại ngùng tự nói với chính mình: “Tiểu Lộc à! Mày đang nghĩ linh tinh cái gì vậy chứ!”
Chẳng mấy chốc, Nhậm Kiến Tường lại đứng trên võ đài thêm lần nữa.
Mọi người đều hơi nghi hoặc, trên màn hình không hiển thị Diệp Thần này vẫn còn thi đấu, tại sao Diệp Thần vẫn còn đứng trên võ đài?
“Mọi người trật tự đi, bởi vì không có nhiều thời gian nên tôi quyết định khiêu chiến với các võ sĩ chủ lực, chỉ cần là võ sĩ của phòng boxing Diệt Thế thì đều có thể đánh với tôi, nếu như tôi thua một trận thì sẽ cống nộp một trăm triệu tệ”.
“Đây chính là Diệp Thần sao? Lại ngông cuồng như vậy!”
“Cậu ta thực sự cho rằng đánh bại được Danu là có thể tác oai tác quái ở phòng boxing Diệt Thế hay sao? Mặc dù Danu mạnh nhưng ở trên bảng Diệt Thế cũng chỉ xếp hạng tám mà thôi!”
…
Bên dưới lại bắt đầu bàn tán.
“Diệp Thần oai phong, Diệp Thần, Diệp Thần!”
Có một số ít người giờ đã trở thành fans hâm mộ của Diệp Thần.
Võ sĩ của phòng boxing Diệt Thế đã hiểu rõ, hiện giờ có một ngôi sao mới ra đời, hơn nữa cường thế còn lấn át Danu, bọn họ cũng muốn nhìn xem Diệp Thần có thể bước tới độ cao thế nào.
“Tao còn sợ mày chạy mất rồi nữa chứ!”, Ngô Hiên lạnh lùng nói, hành động này của Nhậm Kiến Tường rất hợp ý hắn, đợi lát nữa Thiên Hằng tới, hắn phải bắt Nhậm Kiến Tường chết trên võ đài.
“Để tao, thằng ranh, đừng tưởng rằng dùng mấy món võ mèo thắng được Danu là mày đã thật sự vô địch rồi”.
Lúc này, một bóng dáng nhanh nhẹn nhảy lên trên võ đài.
“Mau nhìn, là Mesten, Mesten lên rồi…”
“Lần này Diệp Thần kia thật sự đã đá trúng miếng sắt rồi, cơ thể Mesten nhẹ như chim yến, trình độ lại là những chiêu thức hết sức thâm hiểm, hơn nữa hắn lại là nhân vật xếp hạng năm trên bảng Diệt Thế, võ sĩ ở đẳng cấp này ngay cả quản lý cũng khó mà mời được, không ngờ Diệp Thần vừa mới có chút thành tích đã gặp ngay Mesten, Diệp Thần này e rằng sắp tàn phế rồi!”
“Đúng thế! Cuộc đối đầu giữa Danu và Mesten lần trước, ba hiệp, chỉ ba hiệp mà Danu đã thua không còn mảnh giáp, Diệp Thần này e rằng khó rồi đây!”
…
Bên dưới bàn tán không ngừng, chỉ có điều những người này đều không thể ngờ được Nhậm Kiến Tường chỉ đấu hai hiệp đã đánh bại được Danu.
Có lẽ là Nhậm Kiến Tường đã thắng quá bất ngờ và nhanh chóng, chưa để lại cho bọn họ ấn tượng quá sâu sắc.
Mesten nhảy lên võ đài, lúc đáp đất còn không phát ra chút âm thanh nào, hắn đã hơn ba mươi tuổi, lúc đối diện với Nhậm Kiến Tường thì khẽ mỉm cười, kẻ không biết tình hình còn tưởng rằng hai người là bạn bè.
“Thằng ranh! Thật không ngờ! Mày đánh người anh em của tao, tao cũng nên ra mặt thay cậu ta đòi lại công bằng!”
Mesten chỉ vào chân phải của Nhậm Kiến Tường, khẽ cười: “Mày khiến cậu ta bị thương ở đâu thì tao sẽ khiến mày bị thương ở chỗ đó!”
“Vậy thì phải xem mày có bản lĩnh đó hay không đã”.
Nhậm Kiến Tường nhẹ giọng đáp, mặc dù Mesten này khó đối phó hơn Danu mấy phần, thế nhưng đối với anh mà nói cũng chẳng có khác biệt gì lớn.