Tiểu Lộc vừa mới nhận ba trăm nghìn tệ, lẽ ra tâm trạng rất tốt.
Nhưng bây giờ, cô ta không thể nào vui nổi, bởi vì Nhậm Kiến Tường và Mesten đang đấu với nhau, cô ta lại bắt đầu lo lắng cho Nhậm Kiến Tường.
Kể từ trận chiến lần trước giữa Danu và Mesten, sau khi Danu bị đánh bại đã nhận Mesten làm đại ca của mình, chuyện này cũng không phải là điều bí mật gì trong phòng boxing.
Cô ta đã theo dõi rất nhiều trận đấu của Mesten, đối thủ của Mesten đều có kết cục rất thảm, trước đây có một võ sĩ đã đấu với Mesten, khi đấu thua anh ta vẫn còn ổn, nhưng sau khi rời khỏi phòng boxing Diệt Thế, võ sĩ đó đã chết một cách đột ngột, nhiều người nói rằng đây là thủ đoạn của Mesten.
“Nếu Mesten ra tay thì tôi cũng không cần bỏ ra số tiền lớn để mời Thiên Hằng đến nữa”.
Ngô Hiên phấn khởi nói, nhưng để chắc ăn hơn, anh ta vẫn gọi Thiên Hằng đến đây trước.
Phòng boxing Diệt Thế lại sôi động trở lại, từng tiếng hò hét lấn át nhau, hầu hết mọi người đều ủng hộ Mesten, chỉ có một số người ủng hộ Diệp Thần.
“Tới đi! Thằng nhãi ranh, chuẩn bị chết trong tay tao đi!”
Nhậm Kiến Tường lắc đầu nhìn khuôn mặt có phần méo mó của Mesten, anh không muốn nói nhảm, anh đã thấy quá nhiều loại người tự cho mình là nhất như vậy.
Thấy Nhậm Kiến Tường không tấn công mình, sắc mặt Mesten lại càng sa sầm hơn, khi trọng tài còn chưa kịp hô bắt đầu, hắn đã đến gần Nhậm Kiến Tường một cách quái dị.
Sở dĩ nói Mesten quái dị là vì cách đi của hắn rất kỳ quái, cả người hắn đứng chổng ngược lại và đi bằng hai tay thay cho đôi chân.
Khi đi đến chỗ Nhậm Kiến Tường, cơ thể Mesten như một con rắn, hai chân quấn chặt lấy thân dưới của Nhậm Kiến Tường.
Cơ thể của một người đàn ông lại có thể mềm mại như vậy, Mesten đã thành công, trên mặt hắn lộ ra vẻ nham hiểm đặc trưng của mình.
“Bị Mesten quấn lấy, thằng nhóc này chết chắc rồi”.
Lưu Kỳ cười nhạo nói, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng hai chân của Nhậm Kiến Tường bị giữ chặt rồi sau đó bị bẻ gãy.
Mesten quấn lấy hai chân rồi từ từ dùng sức, hai tay hắn mềm mại không xương như phụ nữ, chậm rãi quấn quanh cổ của Nhậm Kiến Tường.
Từ từ, Mesten chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Theo lý mà nói, đôi chân của Nhậm Kiến Tường lẽ ra đã bị tắc nghẽn mạch máu và lộ ra vẻ mặt thống khổ mới đúng.
Nhưng Nhậm Kiến Tường lại thể hiện như không có gì xảy ra!
Nhậm Kiến Tường cười khẩy, loại kỹ năng “mềm” này có tác dụng đối với người bình thường, nhưng chẳng có tác dụng gì với anh, anh có thể sử dụng đạo pháp để làm cho đôi chân mình trở nên cực kỳ nhỏ, chỉ e rằng dù tên Mesten này có gập gãy chân cũng không ảnh hưởng gì đến anh.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nhậm Kiến Tường bước lên một bước, Mesten lại chẳng có sức trói buộc nào đối với anh.
Trọng tài cũng ngây người!
Đối với kiểu thi đấu này, thật ra trọng tài có hay không cũng được, đây chỉ là một kiểu hình thức mà thôi, đến lúc thật sự chiến đấu bọn họ cũng không dám đứng trên võ đài, lỡ như không cẩn thận thì người gặp xui xẻo chính là bọn họ.
Trong lòng Mesten hơi hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp tình huống này, nhưng người dày dặn kinh nghiệm như hắn biết rằng bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này.
Khóe miệng Mesten khẽ giật, sau đó, cả người hắn ngã về phía Nhậm Kiến Tường, đôi tay như rắn lại lần nữa hướng đến cổ anh.
Lần này, Nhậm Kiến Tường chỉ khẽ nghiêng người đã né được, vẫn không bị mắc bẫy.
Nhưng Mesten lại mỉm cười, bởi vì lúc này khoảng cách giữa hắn và Nhậm Kiến Tường chưa đến một nắm tay.
Mesten vừa há miệng ra, một chất khí vô hình tràn ngập xung quanh hai người họ.
"Mày đúng là một kẻ độc ác, lại giấu độc trong miệng mình!", Nhậm Kiến Tường không hề hoảng loạn mà ngược lại còn lên tiếng vạch trần hắn.
"Ha ha! Không còn cách nào khác, loại người như bọn tao chắc chắn phải có thêm kỹ năng cứu mạng mới được, đợi lát nữa mày sẽ bị chảy máu đến chế và sẽ không nói được lời nào buộc tội tao”.
"Nếu mày đã muốn giết tao thì cũng chuẩn bị sẵn bản thân mình sẽ chết đi!"
Nhậm Kiến Tường lạnh lùng hừ một tiếng, rồi ra tay một cách cực nhanh.
Khi cú đấm của Nhậm Kiến Tường chạm đến người Mesten, Mesten mới kịp phản ứng lại, nhưng đã quá muộn.
"Phụt!"
Cú đấm hủy diệt Mesten, Mesten cảm nhận được linh hồn và da thịt của mình đều bị phân tán bởi cú đấm này.
Mesten ngã gục trên mặt đất, hắn đã không còn một chút sức lực nào nữa.
Nhưng Nhậm Kiến Tường vẫn không hề hấn gì.
Trọng tài định tiến lên ngăn cản thì chạm phải ánh mắt của Nhậm Kiến Tường nên không dám có bất cứ hành động nào nữa.
Nhậm Kiến Tường ngồi xổm xuống nói với Mesten.
"Thật ra, ở kiếp trước tao đã miễn nhiễm với tất cả các loại độc rồi”.
Mesten há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng lại ú ú ớ ớ không nói thành lời.
"Chất độc mà mày đã dùng, tao sẽ trả lại hết cho mày”.
Vừa nói, Nhậm Kiến Tường vừa quấn luồng khí độc mà Mesten vừa thả ra bằng linh lực của mình, rồi đưa vào cơ thể của Mesten.
"Tao biết, mày nhét thuốc giải vào trong răng của mày, như vậy mày mới dám để bột độc trong miệng, nhưng bây giờ… mày đã không còn cơ hội dùng nó nữa”.
Cảm nhận được chất độc đang ăn mòn lục phủ ngũ tạng của mình, Mesten muốn dùng lưỡi chạm vào răng của mình, trong đó có chứa thuốc giải, nhưng hắn nhận ra cơ thể mình như bị trúng thuật định hình, không thể cử động được.
"Diệp Thần thắng rồi! Không ngờ lại là Diệp Thần thắng”.
"Diệp Thần oai phong, Diệp Thần vô địch”.
Nhậm Kiến Tường đưa tay chạm vào mặt nạ của mình, nhìn về phía tầng hai của phòng boxing Diệt Thế, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Ngô Hiên đang ngồi ở ghế VIP ở tầng hai lại lần nữa đấm vào tấm kính trước mặt.
Nhậm Kiến Tường đã tiêu diệt hai đấu sĩ của phòng boxing Diệt Thế, nếu để Nhậm Kiến Tường bình yên rời khỏi cổng chính thì sau này hắn sẽ trở thành trò cười của mọi người.
"Thiên Hằng đến chưa?", Ngô Hiên nổi cơn thịnh nộ.
Mặc dù cô gái mặc váy đỏ còn khá tức giận, nhưng lúc này cũng không dám chọc tức Ngô Hiên, dáng vẻ của Ngô Hiên lúc này khiến cô ta cũng cảm thấy sợ hãi.
"Thiên Hằng sắp đến rồi, nhưng anh ta nói trận đấu lần này phải có hai mươi triệu tệ tiền thù lao”.
Ngô Hiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, hai mươi thì hai mươi, bảo anh ta nhanh lên!"
Nhân viên bước lên sàn đấu khiêng Mesten đi, Nhậm Kiến Tường ngồi trên võ đài chờ đối thủ tiếp theo của mình.
Nhậm Kiến Tường như cảm nhận được điều gì đó, anh đưa mắt nhìn về phía cổng chính, tự lẩm bẩm.
"Sao cậu ấy lại tới đây?"
Ở phía cửa, một bóng người duyên dáng xuất hiện, đó là Tô Hân Di.
Tô Hân Di đi cùng anh trai mình, đôi chân của anh trai cô ấy đã bị tàn phế, nhà họ Tô nhận được tin phòng boxing Diệt Thế vừa xuất hiện một người tên Diệp Thần đã đánh bại liên tiếp hai đấu sĩ, rất có khả năng sẽ thách đấu tiếp với Thiên Hằng.
Anh trai của Tô Hân Di là Tô Chiến khăng khăng muốn đến xem nên cô ấy cũng không còn cách nào khác, đành phải đưa anh trai mình đến.
Thiên Hằng - người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng Diệt Thế, nhưng bây giờ có rất nhiều người đều cho rằng hắn là người đứng đầu bảng.
Bởi vì một tháng trước, Thiên Hằng đã đánh bại anh trai của Tô Hân Di là Tô Chiến, trước đây phòng boxing Diệt Thế thuộc về nhà họ Tô, Tô Chiến cũng chưa từng thua trận nào. Nhưng vào một tháng trước, người vẫn luôn đứng thứ hai là Thiên Hằng lại đánh bại Tô Chiến, còn đánh gãy đôi chân của Tô Chiến.
Tô Hân Di nhìn lên võ đài.
Lúc thấy Nhậm Kiến Tường trên võ đài, trong lòng vô cùng chấn động, Nhậm Kiến Tường đã đeo mặt nạ, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là cô ấy đã nhận ra ngay.
Tô Hân Di đứng đó, bỗng nhiên lại không biết nên làm gì.