Nhậm Kiến Tường biết Tô Hân Di nhận ra mình, anh khẽ mỉm cười đáp lại.
Khóe mắt Tô Hân Di hơi ửng đỏ, khuôn mặt xinh đẹp càng lộ ra vẻ mơ màng.
Lúc này những người dưới đài đang hô to Diệp Thần nhưng ánh mắt lại hướng đến Nhậm Kiến Tường, trong nháy mắt, Tô Hân Di đoán được Nhậm Kiến Tường chính là vị Diệp Thần kia.
Nhậm Kiến Tường và nhà họ Ngô không có xích mích gì, vậy mục đích làm thế chỉ có một, đó là giúp cô ấy, giúp nhà họ Tô.
“Đó chính là Diệp Thần sao?”
Tô Chiến ngồi trên xe lăn, một tấm thảm che khuất đôi chân đã bị phế bỏ, nhưng không thể ngăn được ánh mắt mờ mịt của anh ta, nửa cuộc đời của anh ta đã từng trải qua trên võ đài, bây giờ lại không làm được gì, anh ta không thể chấp nhận được sự thật này, bây giờ anh ta trở nên vừa nóng nảy lại vừa đáng thương.
Khi Tô Chiến liếc nhìn Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường cũng đang nhìn Tô Chiến.
Ánh mắt uể oải của Tô Chiến lập tức trở nên có ý chí chiến đấu, dù là người tàn phế nhưng tư thế không hề yếu, đó là tôn nghiêm giữa các cao thủ.
Nhậm Kiến Tường khẽ mỉm cười, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng sắc bén, giống như một con một con hổ mạnh mẽ, đánh thẳng vào nội tâm của Tô Chiến.
Tô Chiến lập tức thua trận.
Ánh mắt của Nhậm Kiến Tường giống như thú dữ nơi đồng hoang, Tô Chiến nhanh chóng thu hồi ánh mắt, anh ta thấy bản thân mình không có sức chống cự.
“Diệp Thần rất mạnh, dù anh không bị thương, e rằng cũng không phải là đối thủ của anh ta!”
Tô Hân Di hoài nghi bản thân mình nghe lầm, đời này anh trai cô ấy chưa từng nhận thua bất cứ ai.
Từ khi Tô Chiến thi đấu cho tới giờ, chỉ thua một trận, như vậy, dù Thiên Hằng dùng mánh khóe để thắng, nhưng những lời Tô Chiến nói ra ngày hôm nay, cũng đã khiến Tô Hân Di rất khiếp sợ.
Ánh mắt cô ấy dừng lại trên khuôn mặt của Nhậm Kiến Tường, miệng khẽ lẩm bẩm.
“Kiến Tường, năm năm này cậu đã trải qua những gì..”.
Trên võ đài, lúc Nhậm Kiến Tường không còn kiên nhẫn để chờ thì lại có một người bước vào phòng boxing.
Người này mặc một bộ quần áo màu đen, nước da trắng, người cao hai mét, mái tóc dài rũ ngang vai, khiến hắn trông giống như một cậu học trò nho nhã điềm đạm.
Nhưng những người quen thuộc với cái tên Thiên Hằng đều biết, đằng sau vẻ ngoài dịu dàng ít nói này lại là một trái tim tàn nhẫn biết bao.
“Diệp Thần lại khiến Thiên Hằng đích thân ra mặt, xem ra lần này cậu ta chết chắc rồi”, có người nói.
Nghe những lời này một người thanh niên phản bác: “Tôi tin Diệp Thần có thể thắng, Mesten và Danu cũng là những nhân vật trên bảng xếp hạng Diệt Thế, kết quả lại không phải là mối đe dọa đối với Diệp Thần!”
“Ha ha! Thằng nhóc, cậu vừa mới đến nên không trách cậu, có lẽ đã có hơn một trăm người chết trong tay Thiên Hằng đấy. Cậu có biết đối thủ của hắn thê thảm thế nào không, hắn luôn mang theo một máy ảnh nhỏ trên người, để sau này mỗi lần đánh thắng, hắn sẽ lấy máy chụp ảnh ra, chụp lại tình trạng bi thảm của đối thủ, tốt nhất cậu nên nói chuyện cẩn thận, nếu không cẩn thận thì sẽ bị hắn để ý đấy!”
Cậu thanh niên bị trêu chọc như vậy, bỗng cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Thiên Hằng liếc nhìn xung quanh, sau khi bước vào, ánh mắt hắn tập trung vào Nhậm Kiến Tường đang đứng trên võ đài, sau đó bước dài nhảy thẳng ra xa mười mét, vững vàng đáp xuống võ đài.
"Ồ!"
Đám người nhao nhao hò hét, khoảng cách mười mét đấy, ở trong mắt một số người, Thiên Hằng không khác gì thần tiên.
“Thằng ranh con, trên bức ảnh tiếp theo của tao sẽ có mày, đây cũng là một chuyện rất đặc biệt”.
Nhậm Kiến Tường không biết Thiên Hằng đang nói gì, nhưng anh có thể nhìn thấy sát khí sâu thẳm trong mắt Thiên Hằng.
Vừa đối mặt, Nhậm Kiến Tường đã biết hắn thuộc loại người giết người không chớp mắt, đối với loại người này, anh hoàn toàn không cần nương tay.
“Mày sẽ là người thảm hại nhất tối nay!”
Thiên Hằng cười ha hả, dường như Nhậm Kiến Tường không gây ra bất kỳ mối uy hiếp nào đối với hắn.
“Diệp Thần, anh mau xuống đi, anh không đánh lại hắn đâu!”, Tiểu Lộc chạy đến bên cạnh võ đài, lớn tiếng bảo anh rời đi.
Nhậm Kiến Tường hơi ngạc nhiên, sau đó trêu chọc nói: “Em gái Tiểu Lộc! Cô không cần công việc nữa sao? Giám đốc của các cô đang ở trên tầng hai nhìn đấy”.
Mắt Tiểu Lộc đỏ hoe, cô ta hoàn toàn không có tâm tư đùa giỡn, với tư cách là một nhân viên ở đây, cô ta biết rất rõ kết quả khi làm đối thủ của Thiên Hằng là gì.
“Anh mau đi đi! Anh không đánh lại hắn đâu”.
Thiên Hằng phì cười, nhẹ nhàng nói: “Ái chà! Còn có cô gái nhỏ lo lắng cho mày nữa kìa, nếu chết cũng thật đáng tiếc!”
Trên hàng ghế khách VIP, sau khi thấy Thiên Hằng đến, Ngộ Hiên lộ ra ánh mắt rất đắc ý, hắn nghĩ, cuối cùng Nhậm Kiến Tường cũng phải chết!
Nhưng khi thấy nhân viên phục vụ của mình lại giúp Nhậm Kiến Tường, sắc mặt của Ngô Hiên lập tức tối sầm lại.
“Anh Hiên! Người kia là nhân viên phục vụ ở phòng boxing, tại sao lại đi giúp người khác thế? Loại người như vậy, chẳng lẽ lại có thể làm việc ở phòng boxing sao?”
Người phụ nữ váy đỏ ở một bên thêm mắm dặm muối, thoạt nhìn, nhan sắc của Tiểu Lộc không hề kém cô ta, chuyện này khiến trong lòng cô ta rất không thoải mái.
“Người đâu, dẫn nhân viên phục vụ kia đến đây cho tôi!”, Ngô Hiên tức giận nói.
Hai tên bảo vệ nhanh chóng xuống tầng, chạy thẳng đến chỗ Tiểu Lộc.
Sau khi thấy vậy, Tiểu Lộc hơi sợ hãi, nhưng cô ta vẫn dùng khoảng thời gian còn lại để hét lên với Nhậm Kiến Tường.
“Hãy nghe tôi, anh đi mau đi!”
Nhậm Kiến Tường thở dài, nhún người nhảy xuống khỏi võ đài, khi hai tên bảo vệ sắp chạm vào Tiểu Lộc, giọng nói thản nhiên của Nhậm Kiến Tường truyền vào tai hai người họ.
“Nếu các người dám động vào cô ấy, tôi chắc chắn sẽ không để các người sống qua hôm nay!”
Tay của hai tên bảo vệ lập tức ngừng giữa không trung, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào mới phải.
Ngay cả Mesten mà Nhậm Kiến Tường cũng có thể đánh thắng, thì việc xử lý đám yếu kém như bọn họ chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng bọn họ biết tính tình của Ngô Hiên, cho nên bọn họ không biết phải làm gì.
“Chẳng lẽ phòng boxing Diệt Thế chỉ có bản lĩnh tìm phụ nữ để trút giận thôi sao? Quang minh chính đại đánh thắng Diệp Thần mới là có bản lĩnh, tìm phụ nữ để trút giận thì có bản lĩnh gì...”
Mọi người dưới đài bắt đầu ném những thứ trong tay vào hai tên bảo vệ.
Ngô Hiên rất tức giận, nhưng cũng không có cách nào, đây đều là khách hàng đến tiêu tiền, nhất định không thể đắc tội, bất đắc dĩ, Ngô Hiên đành gọi hai tên bảo vệ quay lại trước đã.
“Hãy tin tưởng tôi, ở bên cạnh đợi tôi! Nhớ cược tôi thắng đấy”.
Nhậm Kiến Tường vẫn không tập trung và kiêu căng như cũ.
Nhưng thấy ánh mắt tự tin của Nhậm Kiến Tường, cuối cùng Tiểu Lộc vẫn quyết định tin tưởng Nhậm Kiến Tường, tiền chữa bệnh cho mẹ cô ta đã có, cô ta không muốn đặt cược nữa, chỉ đơn giản là muốn Nhậm Kiến Tường thắng thôi.
“Kiến Tường, cậu càng ngày càng được các cô gái yêu thích, cũng đúng thôi! Bây giờ cậu xuất sắc như vậy, có ai lại không thích chứ!”
Tô Hân Di thấy cảnh tượng này từ xa, ánh mắt cô ấy hơi u buồn, trong lòng có một nỗi chua xót khó tả.
Trở lại võ đài lần nữa, Nhậm Kiến Tường thờ ơ nói.
“Bắt đầu đi! Tao không muốn nghe mày nói lời thừa thãi, khiến tao cảm thấy như đang nói chuyện với một tên thái giám”.
Sát khí trong mắt Thiên Hằng bộc phát, hắn hận nhất là những người gọi hắn là thái giám, giọng nói của hắn chỉ hơi nhẹ nhàng, vì để chứng minh bản thân là một người đàn ông, hay một kẻ ác động, hắn mới luyện võ, để khiến người khác sợ hắn.