Khi gần hết thời gian, trọng tài đưa tay ra hiệu, chuẩn bị hô bắt đầu.
"Đợi đã!"
Đột nhiên, Nhậm Kiến Tường ngắt lời trọng tài.
"Trận đấu lần này, hãy ký vào giấy sinh tử trước đi!"
Sở dĩ ký giấy sinh tử là vì anh có ý định giết chết tên Thiên Hằng này, chuyện Thiên Hằng làm Tô Chiến tàn phế, anh cũng đã biết được thông qua tình báo của nhà họ Vũ.
Trọng tài nhìn Thiên Hằng, Thiên Hằng nở nụ cười nham hiểm, thản nhiên nói.
"Không thành vấn đề!"
Hai người ký vào thỏa thuận sinh tử khiến khán giả dưới đài cũng trở nên sôi nổi hơn.
Những người đến đây đều thích xem những trận đấu đẫm máu, giờ hai người đã ký thỏa thuận sinh tử, rất hợp với sở thích của họ.
"Diệp Thần, anh phải cố gắng hết sức!", Tiểu Lộc dưới đài chắp hai tay trước mặt, cầu nguyện cho Nhậm Kiến Tường.
"Kiến Tường, cậu nhất định sẽ thắng!", Tô Hân Di thì thào, đồng thời lo lắng hỏi Tô Chiến: "Anh, anh nghĩ cậu ấy có thể thắng không?"
"Anh ta là người mạnh nhất mà anh từng gặp. Nếu Thiên Hằng không sử dụng sức mạnh không thuộc về anh ta thì Diệp Thần nhất định sẽ thắng”.
Tô Hân Di hơi bất an: "Nếu Thiên Hằng sử dụng thì sao?"
"Anh nghĩ kết cục của Diệp Thần cũng sẽ giống như anh. Anh đã vận dụng sức mạnh của gia tộc để kiểm tra, sức mạnh trên người Thiên Hằng là của võ giả”.
"Võ giả?"
Tô Chiến thở dài: "Đó là một trình độ cao hơn, anh cũng vừa biết được, trước đây tưởng rằng mình bất khả chiến bại, bây giờ mới thấy mình nhỏ bé như thế nào, nếu như chân không bị thương, anh nghĩ, mục tiêu của anh là trở thành võ giả, nhưng bây giờ không còn hy vọng gì nữa...”
"Anh!"
Hai mắt Tô Hân Di đỏ hoe, trong gia tộc Tô Chiến là người đối xử với cô ấy tốt nhất, thế nhưng bây giờ anh trai gặp nạn, cô ấy lại không thể giúp đỡ gì được.
"Kiến Tường, cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì! Mình tin tưởng cậu”.
Một tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu, Thiên Hằng đằng đằng sát khí, không hề nương tay, ra chiêu nào cũng đều là chiêu hiểm.
Tốc độ mỗi cú đấm của hắn cực nhanh, vô cùng cẩn thận, gần như đã chặn kín đường lui của Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường không sử dụng linh lực, anh chọn cách đấu tay không với Thiên Hằng.
Ngay khi Nhậm Kiến Tường ngả người về phía sau một cách hoàn hảo và tránh được đòn chí mạng của Thiên Hằng, Thiên Hằng lại đổi cách tấn công, người bay lên không trung, tung một cước đá thẳng vào trán Nhậm Kiến Tường.
Nếu cước này đá trúng vào Nhậm Kiến Tường, e rằng đầu của Nhậm Kiến Tường sẽ nát bét.
Đòn tấn công này với sự trợ giúp của trọng lực trở nên vô cùng sắc bén, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Nhậm Kiến Tường rất phong phú.
Mặc dù đòn tấn công của Thiên Hằng vừa có lực vừa có thế, nhưng khi một người đang ở trên không, cũng là lúc nguy hiểm nhất, bởi vì không có gì để bám víu.
Nhậm Kiến Tường không lùi bước mà tiến lên, ngay lúc chân của Thiên Hằng sắp đụng trúng trán, Nhậm Kiến Tường đã tóm được chân của Thiên Hằng với tốc độ cực nhanh, đồng thời lùi lại hai bước, hóa giải gần hết lực đạo.
Thiên Hằng không ngờ tốc độ của Nhậm Kiến Tường lại nhanh như vậy, trong lòng thầm kinh hãi.
Tốc độ mà hắn luôn tự hào, trong mắt Nhậm Kiến Tường lại chỉ như tốc độ rùa bò, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng tức tối.
Nhậm Kiến Tường lạnh lùng quát một tiếng, tay phải nắm lấy chân phải của Thiên Hằng, dùng lực ném xuống đất.
Tiếng xé gió mạnh khiến màng nhĩ của Thiên Hằng bị chấn động đến mức đau nhức, hắn chỉ có thể dùng hai tay ôm đầu bảo vệ lấy phần trọng yếu trên cơ thể.
"Bịch!"
Thiên Hằng bị đập xuống đất, sàn nhà bị vỡ tan tành.
Giờ phút này, Thiên Hằng rất nhếch nhác, trên tay đầy vết thương, mái tóc dài mà hắn luôn kiêu ngạo giờ lại rối xù lên, chẳng khác gì một kẻ ăn mày.
Nhậm Kiến Tường không ra tay nữa, anh không chỉ muốn thắng mà còn phải khiến Thiên Hằng sợ hãi.
Thiên Hằng bật dậy khỏi mặt đất, vuốt lại mái tóc dài bù xù, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hay lắm”.
"Tao sẽ xé xác mày làm năm mảnh!"
"Vậy thì mày phải có bản lĩnh này mới được”, Nhậm Kiến Tường vẫn cười nhạt, lời đe dọa của Thiên Hằng không có chút uy hiếp nào với anh.
"Diệp Thần ngầu quá!"
"Đây còn là người sao? Người kia là Thiên Hằng đấy! Là người lần trước thắng chiến thần Tô Chiến”.
"Diệp Thần oai phong!"
...
Sức mạnh và vũ lực của Nhậm Kiến Tường đã khiến anh có thêm rất nhiều người hâm mộ.
"Thật mạnh mẽ! Tôi chưa từng thấy ai mạnh như vậy”.
"Anh! Cậu ấy đã thắng rồi!", Tô Hân Di cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
"Nhưng anh e rằng bây giờ mới chính thức bắt đầu”, Tô Chiến nhìn chằm chằm vào Thiên Hằng trên sàn đấu.
Anh ta lại cảm nhận được luồng khí tức ấy, khí tức không thuộc về Thiên Hằng nhưng lại xuất hiện trên người hắn.
"Anh! Anh đang nói gì vậy?"
Đáp lại Tô Hân Di không phải là Tô Chiến, mà là âm thanh kinh thiên động địa trên sàn đấu.
"Bùm!"
Thiên Hằng nện một quyền xuống mặt đất, mặt đất lõm xuống một cái hố, những mảnh vụn của gạch đá bay tung tóe khắp nơi.
Nhậm Kiến Tường cau mày, khí tức này sao có thể quen thuộc đến vậy?
"Anh Võ?"
Nhậm Kiến Tường đã nhớ ra, khí tức này có trên người của anh Võ mà anh từng gặp trước đó: "Rốt cuộc anh Võ đó có quan hệ thế nào với nhà họ Ngô mà lại giúp đỡ nhà họ Ngô như vậy?"
"Cần phải có bao nhiêu sức mạnh mới có thể làm được như thế!"
Có người kinh ngạc hô lên, khán giả phía dưới sàn đấu sững sờ, Thiên Hằng đã đập nát sàn nhà bằng một cú đấm, vốn được làm bằng đá hoa cương.
"Thằng nhóc! Tao đã nói rồi, hôm nay mày buộc phải chết”, cảm nhận được sức mạnh vô hạn trong cơ thể, Thiên Hằng lấy lại vẻ tự tin vốn có.
"Bây giờ, trong mắt tao, mày không khác gì kẻ vô dụng”.
"Ha ha! Ngoại trừ cứng miệng ra thì mày chẳng được gì cả, nếu mày đã ngang ngạnh như vậy thì tao sẽ đánh mày đến mức không nói nên lời”.
Nhậm Kiến Tường lắc đầu lẩm bẩm: "Nếu mày đã sử dụng sức mạnh không thuộc về mình thì tao sẽ vận dụng linh lực”.
Đan điền của anh nhanh chóng xoay vần, linh lực lan tràn khắp cơ thể, không ngừng lưu chuyển, nhưng linh lực vô hình, người thường không thể nhìn thấy.
"Chịu chết đi!", lúc này, Thiên Hằng giống như một con tinh tinh, mỗi một động tác của hắn đều có khí thế dời sông lấp biển.
Thiên Hằng nhắm thẳng vào Nhậm Kiến Tường, cú đấm của hắn nhanh như chớp lao thẳng vào tim Nhậm Kiến Tường.
Ở dưới sàn đấu, tim Tiểu Lộc và Tô Hân Di thắt chặt lại, họ sợ rằng Nhậm Kiến Tường sẽ xảy ra chuyện.
Một số người thậm chí còn nhắm mắt lại, không thể xem tiếp chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Thiên Hằng có thể làm vỡ cả đá hoa cương, nếu cú đấm này trúng Nhậm Kiến Tường, thì tim của anh sẽ vỡ tung ra mất.
Nhậm Kiến Tường đang bảo vệ cơ thể của mình bằng linh lực, khi cú đấm của Thiên Hằng lao tới, Nhậm Kiến Tường không hề né tránh mà đối mặt trực tiếp với hắn.
"Bịch!"
Nắm đấm của Thiên Hằng đã đánh trúng tim của Nhậm Kiến Tường, khiến nhiều người thở dài: "Kết thúc rồi!"
Cứ tưởng hôm nay có thể có một vị thần ra đời, ai ngờ lại ngã xuống nhanh như vậy.
Tuy nhiên, những gì diễn ra tiếp theo khiến khán giả dưới sân khấu hoàn toàn bất ngờ.
Không phải Diệp Thần xảy ra chuyện, mà là Thiên Hằng!
Sau khi tung ra cú đấm, Thiên Hằng lại là người ôm lấy cánh tay lùi về sau vài bước, sau đó quỳ xuống đất với vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Sức mạnh từ cú đấm của Thiên Hằng vừa nãy đều bật ngược lại vào người hắn.
Lúc này, bàn tay của Thiên Hằng đã bị gãy, xương trên cánh tay cũng bị lực phản vệ làm gãy thành từng khúc.