Không chỉ tay bị đánh gãy mà ngay cả sức mạnh ẩn giấu trong cơ thể Thiên Hằng cũng bị Nhậm Kiến Tường phân tán.
“Không thể nào!”
Hai mắt Thiên Hằng đỏ ngầu, muốn đứng dậy nhưng cánh tay phải lại truyền đến cơn đau khiến hắn không thể nhấc lên được.
Thiên Hằng trước giờ chưa từng thất bại vẫn chưa hiểu được tình trạng bây giờ, đến khi Nhậm Kiến Tường đi đến trước mặt hắn, hắn mới có phản ứng, Nhậm Kiến Tường muốn giết hắn.
Lúc này trong mắt Nhậm Kiến Tường đằng đằng sát khí, cuối cùng hắn cũng biết hắn chỉ còn cách cái chết một sợi chỉ mà thôi.
“Cậu chủ Hiên, cứu tôi…”
Thiên Hằng liên tục lùi về sau, hắn đã không còn bộ dạng ung dung và bỡn cợt như lúc vừa đến, bây giờ chỉ có nỗi sợ hãi với cái chết.
“Đồ vô dụng!”
Ngô Hiên thầm mắng. Bây giờ nếu hắn ra tay thì không thể giải thích rõ với khán giả, nhưng không đánh thì nhà họ Ngô mất đi một chiến tướng như vậy, hắn lại không nỡ.
Ngô Hiên do dự một lát, người phụ nữ mặc váy đỏ lại nhìn Nhậm Kiến Tường với ánh mắt đầy sát khí, cô ta biết nỗi lo của Ngô Hiên.
“Anh Hiên, nói thế nào Thiên Hằng cũng là người của mình, nếu bị Diệp Thần này giết thì cũng sẽ hủy hoại luôn cả danh tiếng của phòng tập boxing Diệt Thế”.
Ngô Hiên gật đầu, sau đó nhảy thẳng lên bệ cửa sổ của ghế khách VIP, chỉ trong thoáng chốc Ngô Hiên đã vững vàng đứng xuống sàn đấu.
“Cuối cùng vẫn không thể nhịn được sao?”
Nhậm Kiến Tường biết Ngô Hiên là võ giả hạng đen, một gia tộc hạng nhất ở thành phố Hoa Tây lại có vỏ giả hạng đen, điều này đã vượt xa trình độ thực lực của gia tộc hạng nhất rồi.
Nghĩ lại thì chuyện này đa phần lại là anh Võ gì đó đang giở trò, hình như có người ở phía sau đảo loạn thế cục, khống chế cả thành phố Hoa Tây.
“Chuyện hôm nay đến đây thôi. Còn anh Diệp Thần, chúng tôi sẽ thưởng cho anh mười triệu đô”.
“Xì!”
Người ở bên dưới không nhịn nổi nữa, đều tỏ ra khinh thường.
Nhậm Kiến Tường mỉm cười, anh biết Ngô Hiên đang mua chuộc anh, hàm ý là chuyện này cứ thế cho qua, nhưng Nhậm Kiến Tường là ai chứ, người anh đã quyết định giết thì không ai có thể ngăn cản được anh.
Ngô Hiên quan sát thấy nụ cười của Nhậm Kiến Tường còn tưởng Nhậm Kiến Tường rất hài lòng với kết quả này, dù sao cũng là mười triệu đô.
Ngay khi Ngô Hiên thở phào thì Nhậm Kiến Tường ra tay, bất động như núi, rồi lại như thỏ thoát khỏi hang.
“A!”
Thiên Hằng kêu lên một tiếng thảm thiết, bị Nhậm Kiến Tường đánh một cú vào đầu, chết rất bi thảm.
Không ai nhìn thấy Nhậm Kiến Tường ra tay như thế nào.
Thậm chí Ngô Hiên đứng gần Nhậm Kiến Tường nhất cũng chỉ nhìn thấy động tác Nhậm Kiến Tường rút tay về.
Thiên Hằng cứ thế mà chết à? Người mạnh nhất phòng tập boxing Diệt Thế cứ thế mà chết, nhiều người vẫn không tin được chuyện này.
Nhưng kết cục đã diễn ra trước mắt.
Lúc Ngô Hiên phản ứng lại thì đã muộn, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiến Tường, cuối cùng vẻ tức giận cũng trở nên bình tĩnh.
“Hay, hay, hay lắm!”, nói liên tiếp ba chữ này xong, Ngô Hiên xoay người quay lại ghế khách mời ở tầng hai.
Ngô Hiên không ra tay, người phụ nữ mặc váy đỏ hơi mất hứng, cô ta biết Ngô Hiên lợi hại thế nào, trong mắt cô ta, Ngô Hiên không khác gì thần thánh, những tay đấm ở phòng tập boxing này cũng không đủ cho một mình Ngô Hiên đánh.
Nhưng người phụ nữ mặc váy đỏ không nói thêm mấy lời khiêu khích đó nữa, cô ta sợ Ngô Hiên sẽ nổi giận gây phiền toái cho mình. Mặc dù Ngô Hiên thích cô ta nhưng người phụ nữ mặc váy đỏ tự biết mình là ai, không dám làm gì quá đáng.
Nhậm Kiến Tường bước xuống khỏi võ đài trong tiếng hò reo của khán giả, Tiểu Lộc chạy đến, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vài giọt nước mắt trên mặt cô ta.
“Diệp Thần! Anh giỏi quá!”
“Cảm ơn anh”.
Không ngờ mình chỉ tùy ý nói một câu mà lại khiến Tiểu Lộc biết ơn đến thế, Nhậm Kiến Tường lắc đầu cười nói: “Cảm ơn tôi làm gì, chẳng phải tôi đã bình an vô sự rồi sao? Đừng khóc nữa”.
“Ai khóc vì anh chứ! Đồ xấu xa!”, hai tai Tiểu Lộc đỏ bừng, lí nhí nói.
“Sống cho tốt, sau này đừng làm việc ở đây nữa”, Nhậm Kiến Tường khẽ nói.
“Ừ”.
“Tôi cũng nên đi rồi”.
Bây giờ oai phong của phòng tập Diệt Thế dần giảm sút, anh cũng đã trả được thù cho anh trai của Tô Hân Di, cũng nên rời đi rồi.
Còn vấn đề của nhà họ Ngô thì không phải có thể giải quyết trong một sớm một chiều nên cứ từ từ thôi.
Tiểu Lộc bỗng chốc cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng trên đời này làm gì có cuộc vui nào không tàn, cô ta cố gắng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình: “Cho tôi số Zalo đi, tôi thắng được tiền lần sau sẽ mời anh đi ăn”.
Nhậm Kiến Tường lắc đầu, bóng dáng anh càng lúc càng mờ nhạt dần.
“Không cần, có duyên sẽ gặp lại”.
Nhậm Kiến Tường đâu dám để lại số Zalo chứ, ánh mắt Tiểu Lộc nhìn anh tràn đầy cảm xúc khác, nếu để lại cách liên lạc, đến lúc Diệp Yến biết được thì không biết sẽ xảy ra rắc rối gì.
Nhìn Nhậm Kiến Tường biến mất trong đám người, cuối cùng Tiểu Lộc cũng không kiềm chế được mà rơi nước mắt, khuôn mặt vốn dĩ đáng yêu động lòng người càng trở nên đáng thương.
“Tiểu Lộc, đừng khóc nữa, chúng ta không thể giữ kiểu người này lại được”, bạn của Tiểu Lộc bước đến an ủi.
Tiểu Lộc lau nước mắt, nói với giọng cực kỳ đau xót: “Mình thích anh ấy!”
“Haizz! Lần sau có thể gặp nhau thì cậu cứ mạnh dạn nói đi”.
Tiểu Lộc gật đầu, ánh mắt dừng lại nơi Nhậm Kiến Tường rời đi rất lâu…
Ra khỏi phòng tập boxing, Nhậm Kiến Tường gửi mấy tin nhắn cho Diệp Yến rồi định về nhà.
Trong chiếc nhẫn Càn Long phỉ thúy mà ông cụ Vũ tặng có một luồng linh lực, đây cũng là một trong các nguyên nhân anh muốn có chiếc nhẫn này, còn một nguyên nhân nữa dĩ nhiên là vì sắp đến lễ mừng thọ bảy mươi của ông cụ Diệp, anh phải chuẩn bị chút quà gì đó mới được.
Đi được vài bước đã có hai người chặn đường anh lại, Nhậm Kiến Tường cười khổ rồi gỡ mặt nạ xuống.
“Hân Di!”
Hai người chặn đường đó là Tô Hân Di và anh của cô ấy – Tô Chiến.
Tô Hân Di nói với Tô Chiến, Diệp Thần là bạn của cô ấy, Tô Chiến vốn dĩ không tin nhưng giờ thì cũng xem như tin rồi, không ngờ em gái mình lại có quan hệ với người ở cấp bậc này.
Tô Chiến đã chắc chắn Nhậm Kiến Tường cũng là một võ giả, nếu không cũng không thể đánh thắng Thiên Hằng, giá trị của một võ giả đã vượt xa một gia tộc hạng nhất, thế nên Tô Chiến cũng cảm thấy hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên anh ta đứng gần võ giả như vậy.
“Chúng ta đến nơi khác nói chuyện đi. Không thể đứng ở đây được, đúng chứ?”
Tô Hân Di gật đầu.
Ba người đi đến một quán cafe cách đó không xa, chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, Nhậm Kiến Tường như cảm nhận được điều gì đó mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh đèn đường, một thanh niên đang ngồi đó, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn vào trong quán cafe.
Nhậm Kiến Tường khẽ cười, anh biết Ngô Hiên sẽ không bỏ qua cho mình dễ dàng.
Anh không hề sợ, nhưng bây giờ anh đang đi cùng người nhà họ Tô, e là Ngô Hiên sẽ đoán được anh đến phá hỏng chỗ đó là vì nhà họ Tô, như vậy rất có thể nhà họ Ngô sẽ ra tay với nhà họ Tô.
Tô Hân Di ngồi xuống đối diện với Nhậm Kiến Tường, anh hơi đau lòng khi nhìn thấy đôi mắt tiều tụy đó.
Dù hai người không có kết quả gì, nhưng Nhậm Kiến Tường vẫn muốn bảo vệ cho Tô Hân Di, ít nhất không để cô ấy bị làm hại.