"Anh Diệp Thần, cảm ơn anh đã giết Thiên Hằng, trả thù cho kẻ tàn tật này”, Tô Chiến cũng đã đoán được lý do Nhậm Kiến Tường giết Thiên Hằng, nên nói lời cảm ơn.
"Loại người như Thiên Hằng, dù tôi không giết thì hắn sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới tay người khác”.
Nhậm Kiến Tường thờ ơ nói, rồi nhìn về phía Tô Hân Di.
"Hân Di! Người trong nhà họ Ngô muốn cưới cậu là ai?"
"Anh trai của Ngô Hiên, tên là Ngô Thành”, ánh mắt Tô Hân Di trở nên u ám, thở dài nói: "Con người của Ngô Thành kiêu ngạo và bá đạo hơn Ngô Hiên, hơn nữa võ công của người này rất cao cường, nhà họ Tô vốn không dám đắc tội với thế lực hiện giờ của nhà họ Ngô”.
"Ngô Thành!"
Sau khi lẩm bẩm lặp lại mấy lần, Nhậm Kiến Tường đã ghi nhớ cái tên này vào tâm trí mình.
Sau đó, Nhậm Kiến Tường mới để ý đến đôi chân của Tô Chiến, đôi chân được che giấu dưới tấm chăn đã bị biến dạng, bởi vì bị chấn thương bởi võ lực nên bắp thịt ở chân không ngừng teo lại.
"Hân Di, đừng lo lắng, việc của nhà họ Ngô, mình sẽ giải quyết ổn thỏa”.
"Kiến Tường! Cảm ơn cậu”.
Nhậm Kiến Tường lắc đầu, hôm nay anh đã nghe đến phát chán hai từ cảm ơn này rồi: “Để tôi đưa hai người về nhà!"
"Không cần đâu, anh Nhậm, nhà họ Ngô bây giờ đã khác xưa, năm năm qua họ thật sự đã thay đổi rất nhiều, nghe nói gần đây nhà họ Ngô đang nhắm đến nhà họ Vũ, chỉ là bây giờ không biết nhà họ Vũ có thể trị được nhà họ Tô không thôi!"
Nhậm Kiến Tường xua tay đáp: “Yên tâm! Nhà họ Ngô có lớn mạnh đến đâu thì trong mắt tôi, họ cũng chẳng khác gì con kiến, đi thôi, tôi đưa hai người về”.
Lúc này, Tô Hân Di đã lái một chiếc xe Benz tới, Nhậm Kiến Tường giúp Tô Chiến ngồi vào ghế lái phụ, còn anh ngồi ở hàng ghế sau.
Con đường này chắc chắn sẽ không quá suôn sẻ, Ngô Hiên có lẽ sẽ ra tay, hôm nay anh gặp lại Tô Hân Di, e rằng Ngô Hiên sẽ gây bất lợi cho hai người Tô Hân Di, cho nên, anh mới quyết định đưa hai người về nhà.
Đất Hoa Hạ rất rộng lớn, bây giờ chỗ nào cũng nhìn thấy công viên cây xanh, đồi núi, hồ nước, mặc dù nơi này cách nhà họ Tô không xa, nhưng thuộc hạ của Ngô Hiên có thể có mặt ở rất nhiều nơi.
Khi xe chạy đến một đường quốc lộ thì dừng lại, Tô Hân Di cau mày.
"Lúc đi, con đường này vẫn không sao mà, sao bây giờ lại sửa?"
"Không sao, chúng ta đi đường nhỏ đi!"
Tô Chiến nói, thỉnh thoảng anh ta lại quan sát Nhậm Kiến Tường qua kính chiếu hậu, trong lòng có cảm giác khó tả.
Giấc mơ của Tô Chiến là trở thành nhân vật số một thế giới, nhưng bây giờ, hai chân anh ta đã tàn phế, mọi giấc mơ của anh ta cũng theo đó mà tan biến, bây giờ anh ta không chỉ tàn tật về thể xác mà cả trái tim cũng đã chết.
Nhậm Kiến Tường cười nhạt, anh đã cảm nhận được khí tức của ba võ giả, bây giờ nhà họ Ngô đúng là như ẩn rồng giấu hổ, huy động bừa đã có nhiều võ giả cấp bậc lớn mạnh như vậy.
Xe chạy đến một con hẻm thì bỗng dừng lại, lần này là bị ai đó chặn đường.
"Hân Di, mau quay lại”, Tô Chiến kinh hãi nói.
Tô Hân Di cũng hiểu ra, vội vàng quay đầu xe, nhưng đã quá muộn, đường phía sau cũng đã bị chặn.
"Xuống xe đi! Đừng chạy nữa, chúng mày chạy không thoát đâu!", giọng nói của một người đàn ông truyền đến.
Nhậm Kiến Tường nhìn thấy tất cả bọn chúng đều mặc áo đen bịt mặt, trong mắt đằng đằng sát khí.
Một trong số những người bịt mặt chạy thẳng về phía trước xe rồi đánh nổ lốp xe bằng một cú đấm.
Cú đấm này thật sự quá mạnh khiến Tô Chiến khẽ nhíu mắt.
"Võ giả!"
Tô Chiến phát hiện ra ba kẻ cầm đầu đều có một ký hiệu giống nhau, trước ngực là một chữ Ngô và một ký hiệu hình bán nguyệt, điều này đồng nghĩa với việc cả ba người này đều là những võ giả cùng cấp bậc.
"Anh Nhậm, anh đưa em gái tôi chạy mau đi, tôi sẽ giữ chân bọn chúng”.
Tô Chiến thầm nghĩ ba người võ giả nếu đồng thời ra tay, Nhậm Kiến Tường sẽ không chống đỡ nổi.
Tô Chiến vừa dứt lời, lập tức vang lên tiếng cười nhạo.
"Chỉ dựa vào mày sao? Cho dù mày có đôi chân lành lặn thì tao cũng chẳng coi ra gì”.
Ánh mắt Tô Chiến hết sức u ám, đối mặt với sự giễu cợt của người mặc đồ đen, anh ta không hề tức giận.
Nhậm Kiến Tường chậm rãi bước xuống xe, rồi đi đến trước mặt người mặc đồ đen, giáng thẳng một bạt tai vào mặt hắn.
"Bốp!"
Trên mặt của người mặc đồ đen lập tức in hằn vết đỏ nửa năm ngón tay, nửa còn lại đã bị khăn bịt mặt che lại.
Người mặc áo đen đưa tay chạm vào mặt mình, có thể tát một bạt tai trước mặt hắn, cũng gián tiếp cho thấy sức mạnh của Nhậm Kiến Tường.
"Quả nhiên đúng như những gì cậu chủ Hiên nói, mày chắc hẳn cũng là một võ giả hạng vàng”.
"Ngô Bát, Ngô Cửu cùng nhau xông lên giết hắn! Những người còn lại giết tên tàn tật trong xe cho tôi”.
"Nhớ kỹ, cô gái kia phải để sống, đây là lời dặn dò của cậu chủ Ngô Hiên”.
Cả ba nhanh chóng bao vây Nhậm Kiến Tường, những người khác phá cửa, rồi lôi Tô Hân Di và Tô Chiến ra khỏi xe.
Sắc mặt Tô Chiến xám như tro tàn, dù sao bây giờ anh ta cũng chẳng khác gì một người tàn phế, có chết cũng được, nhưng em gái của anh ta xem ra chắc chắn sẽ rơi vào tay người nhà họ Ngô, ngay cả Nhậm Kiến Tường - người vừa giúp anh ta trả thù cũng bị liên lụy.
Một trong những người mặc áo đen lấy dao ra, Tô Chiến nhắm đôi mắt lại, không còn sức lực quan tâm đến số phận của mình nữa.
"Tô Chiến, anh có còn là đàn ông không hả? Danh hiệu chiến thần trước đây của anh từ đâu mà có? Hóa ra anh chỉ có chút bản lĩnh này thôi, vậy thì đừng xúc phạm đến hai từ chiến thần này”.
Nhậm Kiến Tường lớn tiếng mắng chửi.
Anh có thể chữa khỏi đôi chân của Tô Chiến, mặc dù hơi rắc rối!
Nhưng nếu như trái tim anh ta trở nên nhút nhát, vậy thì không ai có thể cứu anh ta được nữa, cho dù Nhậm Kiến Tường có chữa khỏi cho đôi chân của anh ta thì sau này cũng chỉ là một người bình thường, sẽ không bao giờ đạt được cấp độ cao hơn.
Tài năng thiên phú của Tô Chiến rất cao, từ cái nhìn đầu tiên Nhậm Kiến Tường đã biết, dù bây giờ anh ta đã sắp ba mươi tuổi nhưng điều đó không ảnh hưởng gì nhiều.
Tô Chiến mở to hai mắt, ánh mắt anh ta nhìn về phía Nhậm Kiến Tường đều là sự nghi ngờ và buồn bã.
"Không có chân, anh còn có tay, chỉ với mấy tên nhãi ranh này mà anh đã sợ rồi sao? Sau này anh làm sao mà mạnh hơn được?"
Đáy mắt Tô Chiến lóe sáng, đúng thế! Giấc mơ của mình sao có thể cứ thế mà từ bỏ được? Trên thế giới này người tàn tật cũng có thể trở thành tông sư mà! Người khác làm được, sao mình lại không thể.
Tô Hân Di đứng bên cạnh Tô Chiến, nhưng cô ấy lại không hề sợ hãi, bởi vì Nhậm Kiến Tường đang ở đây, cô ấy cảm thấy rất an tâm.
Nhìn thấy đáy mắt Tô Chiến hừng hực ngọn lửa chiến đấu, Tô Hân Di nhìn về phía Nhậm Kiến Tường bằng ánh mắt cảm kích, kể từ khi mất đôi chân, Tô Chiến đã lãng phí ngày tháng của mình, bây giờ cuối cùng cũng có lại chút khởi sắc.
Nhậm Kiến Tường biết điều này vẫn không đủ, anh cần châm thêm một ngọn lửa để Tô Chiến hoàn toàn trở lại như trước kia.
Nhậm Kiến Tường đọc thầm một câu khẩu quyết trong miệng, sau đó hai tay kết ấn lại, một vầng hào quang vô hình bay về phía Tô Hân Di.
Tô Hân Di chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi, rồi ngã trên mặt đất ngủ thiếp đi, làm xong hết thảy, Nhậm Kiến Tường lớn tiếng mắng Tô Chiến: "Tô Chiến, tôi sẽ cho anh thấy thế nào là hùng mạnh”.