Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

Nhậm Kiến Tường giải phóng toàn bộ linh lực, đây là chiến lực mạnh nhất trong trường hợp anh không thể sử dụng Nguyên Tiên Quyết.

Trong giây lát, cơ thể anh được bao phủ bởi một luồng ánh sáng rực rỡ như một chiến thần hạ phàm.

Ba người mặc áo đen đều ngơ ngác.

Chuyện gì vậy, bọn chúng run rẩy, chỉ cảm thấy một luồng áp lực mạnh mẽ đè ép khiến bọn chúng không thể ngẩng đầu lên được.

Lúc này, Tô Chiến ngồi dưới đất, trong lòng vô cùng chấn động, cái gì mà quyền thủ, cái gì mà võ giả, trước mặt Nhậm Kiến Tường chỉ là con sâu con bọ mà thôi.

"Chết!"

Nhậm Kiến Tường hét lên, ba luồng linh lực bất ngờ bắn ra từ trong cơ thể anh, ba tên võ giải phía trước bị linh lực đánh trúng, lập tức biến thành hư vô.

Cao thủ, đây mới là cao thủ thực sự!

Chỉ trong một giây đã tan thành mây khói.

Tô Chiến mãi mãi ghi nhớ giây phút này, bây giờ trong mắt anh ta, Nhậm Kiến Tường giống như một vị thần, ngay cả những võ giả mà anh ta đã từng sợ hãi cũng không chịu nổi một chiêu của Nhậm Kiến Tường.

Sau khi đã thu hồi lại linh lực, Nhậm Kiến Tường lại trở về dáng vẻ bình dị, ngoài ánh mắt linh động sâu xa ra thì không ai nhận ra Nhậm Kiến Tường có điều gì hơn người thường.

Ba tên cầm đầu kia đã chết rồi, chỉ còn đám đàn em sợ hãi chạy tán loạn, Nhậm Kiến Tường bắt được một tên rồi nói.

"Mày về nói với Ngô Hiên đừng động vào nhà họ Tô! Nếu không… tao sẽ cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này".

Tên mặc áo đen gật đầu lia lịa, lúc này trong mắt tên áo đen Nhậm Kiến Tường như thần chết, hắn đâu có dám làm càn.

"Cút!"

Sau khi đám người mặc áo đen chạy hết, Tô Chiến lấy hai tay đặt trước ngực trái, chân anh ta không cử động được nên anh ta ngồi dưới đất cung kính nói với Nhậm Kiến Tường: "Xin anh Nhậm hãy nhận tôi làm học trò!"

Trong đầu Nhậm Kiến Tường xuất hiện toàn vạch đen, anh và Tô Hân Di là bạn, nếu nhận anh ta là học trò thì sau này gặp nhau sẽ có cảm giác rất kỳ.

Dường như hiểu được băn khoăn của Nhậm Kiến Tường, Tô Chiến lên tiếng nói: "Anh Nhậm, tôi thật lòng muốn học võ, tôi can tâm tình nguyện bái anh làm thầy, cho dù anh và em gái tôi có quan hệ gì tôi cũng sẽ gọi anh là sư phụ!"

Nhậm Kiến Tường thở dài, đương nhiên anh hiểu tâm trạng của Tô Chiến, lúc đầu anh lên tiên giới cũng khao khát có được sức mạnh, vì chỉ khi có được sức mạnh anh mới có tất cả, ở Hoa Hạ mặc dù quy tắc này không rõ ràng nhưng nó vẫn tồn tại.

"Nếu anh nhất định muốn bái tôi làm thầy cũng không sao, nhưng đừng gọi tôi là sư phụ, gọi tên tôi là được rồi!"

Tô Chiến suy nghĩ bảo thủ, nghe vậy lập tức phản bác: "Như vậy đâu có được! Gọi thẳng tên thật của sư phụ là hành động khi sư diệt tổ, không thể như vậy được".

Không thể thay đổi được anh ta, Nhậm Kiến Tường đành trả lời cho qua: "Tùy anh vậy!"

"Đúng rồi! Tôi có thể giúp anh chữa khỏi chân, nhưng phải cần vài loại thuốc quý, lát nữa kết bạn Zalo tôi sẽ gửi cho anh tên thuốc, anh thử dùng năng lực của gia tộc xem có tìm được không".

Tô Chiến cảm thấy tai mình ong ong, ngẩn người ra rồi yếu ớt hỏi lại.

"Sư phụ! Tôi không nghe nhầm chứ… chân của tôi… có thể chữa khỏi sao?"

"Đương nhiên rồi, anh đừng tưởng mấy tên võ giả kia cao cường lắm, trên thế giới này kẻ mạnh nhất là người tu luyện, tu luyện thành công có thể sống triệu năm! Hơn nữa, nếu muốn có thể phá hủy cả một hành tinh!"

Nếu người khác nói như vậy Tô Chiến chắc chắn không tin bởi nó còn hoang đường hơn cả truyện cổ tích, nhưng Nhậm Kiến Tường nói nên anh ta vô cùng tin tưởng.

"Sư phụ! Anh là người tu luyện sao?"

"Anh gọi tôi là anh Nhậm là được rồi!"

Được người khác gọi là sư phụ, Nhậm Kiến Tường cảm thấy lạ lạ.

Gọi là "anh Nhậm" cũng coi là kính ngữ, nghĩ vậy Tô Chiến liền đồng ý.

"Anh! Kiến Tường, hai người không sao chứ?”

Tô Hân Di tỉnh lại lập tức hỏi han hai người.

"Không sao! Đám người xấu kia bị anh Nhậm đánh đuổi đi rồi…"

Tô Chiến còn định nói chuyện Nhậm Kiến Tường là người tu luyện ra nữa nhưng Nhậm Kiến Tường nhanh chóng đánh mắt ra hiệu.

Hơn nữa còn dùng thuật truyền âm nhắc nhở anh ta.

"Tôi không muốn nhiều người biết chuyện của tôi, anh phải giữ bí mật đó!"

Chiêu này của anh lại càng khiến Tô Chiến khâm phục hơn, giọng nói của Nhậm Kiến Tường dường như xuất hiện trong đầu anh ta nhưng người khác lại không nghe được.

Tô Chiến gật đầu tỏ ý đã biết.

Lúc này Nhậm Kiến Tường mới yên tâm, anh để Tô Hân Di đi ngủ vì không muốn cô ấy biết, Hoa Hạ có rất nhiều bí mật mà cô ấy không biết, càng ít người biết được sức mạnh của anh thì anh sẽ càng an toàn.

"Kiến Tường! Mấy năm nay cậu đã trải qua những gì vậy! Sao lại giỏi đánh nhau vậy".

"Mấy năm nay, mình đi theo một vị đại sư học được vài chiêu".

Nhậm Kiến Tường khẽ cười nói qua loa rồi chuyển qua chủ đề khác.

Tô Hân Di rất đau lòng.

Tô Chiến chỉ quan tâm Nhậm Kiến Tường lợi hại như thế nào, còn điều Tô Hân Di quan tâm thì lại là mấy năm nay Nhậm Kiến Tường sống có cực khổ hay không.

"Không sao, chúng ta đi thôi! Chắc phải gọi xe kéo đến để xử lý cái xe này thôi!"

"Không sao, mình gọi xe nhà đến đón!", Tô Hân Di gọi điện thoại, không lâu sau đã có xe đến đón rồi.

"Anh Nhậm, đến nhà họ Tô ngồi chơi đi!", Tô Chiến mời nhiệt tình.

Nhậm Kiến Tường gật đầu rồi lên xe, anh cũng muốn đến nhà họ Tô xem xem cuộc sống của Tô Hân Di ở nhà họ Tô như thế nào.

Không lâu sau chiếc xe đã đến nhà họ Tô.

Nhà họ nằm trên một ngọn núi nhỏ, phía trước còn có một con sông, đây là phía đông của thành phố Hoa Tây, ánh nắng xuyên qua tán cây cổ thụ chiếu xuống mặt đất tạo thành những khoảng sáng, Nhậm Kiến Tường cảm thấy vô cùng thoải mái.

Xuống xe, Tô Hân Di đẩy Tô Chiến đi trước, còn Nhậm Kiến Tường thì lặng lẽ đi đằng sau.

Thời đại học, Tô Hân Di luôn đi theo sau Nhậm Kiến Tường, bây giờ Nhậm Kiến Tường đi đằng sau mới nhận ra đây là một góc nhìn hoàn toàn khác.

Cảm giác bình yên thong thả này nhanh chóng bị một âm thanh chói tai phá vỡ.

"Họ Nhậm kia, sao anh lại đến nhà họ Tô? Được lắm! Nếu anh dám đến thì tôi sẽ cho anh không ra khỏi đây được".

Nhậm Kiến Tường quay đầu lại nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo đỏ, chính là người mà anh đã gặp ở phòng tập boxing.

Thấy khuôn mặt hao hao giống Tô Hân Di, Nhậm Kiến Tường cũng đã đoán được vài phần nhưng vẫn lên tiếng hỏi: "Sao cô ta lại ở nhà họ Tô?"

"Chị ấy là người nhà họ Tô, tên là Tô Mai, chị họ tôi!"

Tô Hân Di chau mày nói, rõ ràng là cô ấy không thích người phụ nữ mặc áo đỏ này.

"Bây giờ rất nhiều vụ liên hôn giữa các gia tộc, mọi người trong nhà nghĩ nếu Tô Hân Di và Tô Mai đều gả vào nhà họ Tô thì hai nhà sẽ càng thân thiết hơn, nhiều dự án hợp tác cũng sẽ phát triển hơn".

Tô Chiến thở dài: "Nhưng bọn họ không hiểu đạo lý sâu xa trong đó, nếu thật sự như vậy thì tôi dám đảm bảo, chẳng bao lâu nữa, sản nghiệp của nhà họ Tô sẽ bị nuốt chửng hết, e là lúc đó nhà họ Tô chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa thôi!"

Nhậm Kiến Tường gật đầu.

Mọi hành động đều cho thấy dã tâm của nhà họ Ngô rất lớn, sao có thể thật lòng muốn hợp tác với nhà họ Tô được.

"Anh! Em không muốn gả đi đâu!", Tô Hân Di cắn răng nói.

"Em yên tâm! Không ai có thể ép em làm chuyện em không muốn!"

Nhấn Mở Bình Luận