Diệp Yến đứng ở lối cửa vào, nhìn Nhậm Kiến Tường với dáng vẻ điềm nhiên như không và cả đám người nhà họ Diệp đang điên cuồng cười cợt, trong lòng cô không khỏi cảm thấy buồn bã, cả đời này của cô, ngoại trừ con gái ra thì ngay đến một người đáng tin cậy thật sự cũng chẳng có.
Hai hàng nước mắt của Diệp Yến cứ thế chảy xuống, không còn do dự, cô rút ra một con dao nhỏ từ trong túi xách, cô phải huỷ hoại dung nhan của mình.
“Nguy rồi!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhậm Kiến Tường thật sự sợ khiếp vía, bây giờ anh mới ở cảnh giới Tụy Thể Tam Trùng, không có bản lĩnh di chuyển tức thì.
Gần như trong vô thức, Nhậm Kiến Tường dùng toàn lực lao về phía Diệp Yến. Lúc Nhậm Kiến Tường sắp tới nơi, con dao chỉ còn cách gương mặt Diệp Yến vài centimet.
Nhậm Kiến Tường không kịp giật con dao lại, hơn nữa anh sợ lỡ như bản thân không kiểm soát được lực dưới tốc độ nhanh như vậy thì sẽ khiến cho Diệp Yến bị thương.
Trong khoảnh khắc nguy cấp đó, Nhậm Kiến Tường chỉ đành dùng tay phải chắn ngay trước mặt Diệp Yến.
Lúc này đám người nhà họ Diệp mới phản ứng lại và biết đã xảy ra chuyện gì! Thế nhưng bọn họ không có cách nào khác, chỉ biết lo lắng đứng nhìn.
“Xoẹt!”, máu tươi nhỏ xuống từ má của Diệp Yến, có điều người bị thương không phải là cô mà là Nhậm Kiến Tường, vẫn may vào khoảnh khắc cuối cùng anh đã lao tới kịp, dù tay bị thương nhưng đối với Nhậm Kiến Tường mà nói thì vết thương này chỉ là chuyện nhỏ.
Diệp Yến không hề cảm thấy đau đớn, mở to đôi mắt hơi ướt lệ, nhìn thấy Nhậm Kiến Tường đang đứng ngay phía trước mình, trên tay anh be bét máu.
“Không sao rồi, Yến Nhi, không sao rồi!”
“Tại sao? Tại sao anh lại làm như thế?”, Diệp Yến lập tức suy sụp và oà khóc nức nở, dáng vẻ mềm yếu khiến cho Nhậm Kiến Tường vô cùng lo lắng.
“Tin anh, tin anh thêm một lần nữa, không sao đâu, lát nữa sẽ có người của tập đoàn Thiên Vũ tới mà”.
“Hức hức!”, Diệp Yến không ngừng thổn thức, nhìn tay của Nhậm Kiến Tường, trong lòng cô chợt dấy lên cảm giác đau lòng, không biết thế nào mà trong lòng không còn ý định tự huỷ hoại bản thân nữa. Nếu Nhậm Kiến Tường đã chặn lại nhát dao đó vì cô thì cô cũng nên tin tưởng Nhậm Kiến Tường thêm một lần.
“Người đâu, trông coi Diệp Yến cho cẩn thận, lát nữa đưa nó về nhà, không cho phép rời khỏi nhà nửa bước”.
Sau một phen kinh hãi, ông cụ Diệp gầm lên, nếu như Diệp Yến thật sự xảy ra chuyện gì thì cụ ta biết ăn nói với nhà họ Chu thế nào đây.
“Tôi xem ai dám!”
Lần này Nhậm Kiến Tường mới thật sự nổi giận, nếu như lúc đó anh không ở bên cạnh Diệp Yến thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, những người này mà không phải người thân của Diệp Yến thì kết cục nhất định sẽ cực kỳ thê thảm.
“Tôi nói lại một lần nữa, tổng giám đốc Vũ Hàn Thảo đang trên đường tới, nếu như mấy người dám động tới Yến Nhi thì đừng trách tôi không khách khí”.
Nhậm Kiến Tường cầm lấy tách trà trên mặt bàn của ông cụ nhà họ Diệp, hai tay dùng lực siết chặt lại, tách trà cứ thế vỡ vụn.
Hành động này cũng coi như đã trấn áp được những người đang ở trong phòng họp, người phải mạnh tới độ nào mới làm được như thế. Lúc này phòng họp mới trở nên yên tĩnh hơn một chút, tiếng cười chế nhạo cũng đã hoàn toàn biến mất.
Một lát sau.
“Tôi sẽ đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, nếu như vẫn không có ai tới thì đừng trách tôi không nể tình mà thẳng thừng báo cảnh sát luôn!”, ông cụ Diệp lên tiếng, bây giờ cần phải phá vỡ cục diện bế tắc này, vậy nên người làm chủ như cụ ta buộc phải đứng ra.
“Được thôi!”
Sau khi Nhậm Kiến Tường bình thản đáp lời thì phòng họp lại rơi vào yên tĩnh, chỉ có những tiếng vang rất nhỏ từ động tác Diệp Yến rửa sạch miệng vết thương cho Nhậm Kiến Tường.
Thời gian nửa tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, đặc biệt là Diệp Siêu đã nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay của mình suốt nửa tiếng đồng hồ, hắn hoàn toàn không tin Nhậm Kiến Tường có thể gọi được Vũ Hàn Thảo tới, chỉ coi như anh đang kéo dài thời gian mà thôi.
“Ha ha! Giờ thì cậu không còn gì để nói nữa rồi nhỉ? Nhớ cho kỹ lời hứa của mình”, Diệp Siêu thấy vẫn không có ai tới thì cười ha ha, nói.
Thế nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng họp được mở ra, một bóng dáng yêu kiều xuất hiện trước mặt mọi người.
“Cuối cùng cũng tới rồi!”, Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm.
Đám người nhà họ Diệp nhìn thấy có người tới cũng kinh ngạc tới mức không thốt nổi nên lời, bởi vì người đến chính là Vũ Hàn Thảo. Bọn họ đều từng trông thấy Vũ Hàn Thảo trên tivi hoặc báo chí, bây giờ Vũ Hàn Thảo đích thân đến tập đoàn Vạn Nguyên, sao bọn họ có thể không kinh ngạc được chứ.
“Sao! Sao có thể như vậy?”, sắc mặt Diệp Siêu lập tức tái nhợt, nếu như Vũ Hàn Thảo đến thật thì không phải hắn mới là người phải thực thi vụ cá cược sao? Vừa nãy hắn còn cười nhạo Nhậm Kiến Tường, lúc này bản thân hắn lại bị tát thẳng vào mặt, hơn nữa còn phải bò quanh nhà họ Diệp một vòng.
“Đại ca Nhậm, xin lỗi anh, tập đoàn có chút việc gấp nên tôi đến muộn một chút”, Vũ Hàn Thảo nói với Nhậm Kiến Tường bằng vẻ mặt hối lỗi.
Cảnh tượng này càng khiến mọi người xung quanh kinh ngạc không thôi, người mang họ Nhậm ở nơi này cũng chỉ có một mình Nhậm Kiến Tường.
“Không sao, chỉ là nếu cô còn không đến thì e rằng tôi sắp phiền chết luôn rồi”.
Diệp Yến nhìn thấy Vũ Hàn Thảo xuất hiện cũng không dám tin, hơn nữa cô còn nghe thấy Vũ Hàn Thảo gọi Nhậm Kiến Tường là đại ca.
Hôm nay Vũ Hàn Thảo mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, không giống dáng vẻ đến để làm việc, tục ngữ nói rất đúng, phụ nữ sẽ trang điểm vì những người làm mình vui.
Vậy thì Vũ Hàn Thảo nhất định là bởi vì Nhậm Kiến Tường nên mới ăn mặc xinh đẹp như thế. Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Yến cảm thấy khó chịu lạ thường, cô vẫn luôn không chịu thừa nhận Nhậm Kiến Tường là chồng của mình, nhưng bây giờ việc chồng mình có quan hệ rất tốt với người phụ nữ khác lại khiến cho cô cảm thấy bực bội.
“Cô Vũ! Mau ngồi xuống đi”, ông cụ nhà họ Diệp vui vẻ nói.
“Hôm nay tôi đến là để bàn chuyện hợp tác với nhà họ Diệp, hoạt động kinh doanh thời trang của mấy người rất có tiềm năng, tôi cảm thấy chúng ta có thể cùng nhau phát triển”.
Vũ Hàn Thảo đã biết một số chuyện của nhà họ Diệp nên không hề nể mặt ông cụ nhà họ Diệp mà bình thản nói.
“Chuyện này đúng là quá tốt! Không biết cô Vũ muốn hợp tác thế nào?”
“Tôi đã mang hợp đồng tới đây rồi, mấy người tự mình xem đi!”, thư ký đi sau lưng Vũ Hàn Thảo lấy ra một bản hợp đồng rồi đặt lên trên bàn.
Ông cụ nhà họ Diệp không thể chờ thêm được nữa, vội vàng cầm bản hợp đồng lên rồi đọc cẩn thận từng điều khoản hợp tác.
“Năm... năm phần? Cô Vũ, bản hợp đồng này là thật sao?”, sau khi xem xong bản hợp đồng, tâm trạng của ông cụ nhà họ Diệp cực kỳ tốt, nếu giống như trên hợp đồng thì bọn họ quả thực không cần phải hợp tác với nhà họ Chu nữa.
“Đương nhiên! Có điều tôi có một yêu cầu, người bàn chuyện hợp tác với tôi chỉ có thể là cô Diệp Yến, hơn nữa trên hợp đồng cũng bắt buộc phải là chữ ký của cô ấy, nếu như một ngày nào đó cô Diệp tách ra khỏi nhà họ Diệp thì bản hợp đồng này sẽ tự động không còn hiệu lực nữa”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!