Tô Chiến siết chặt nắm đấm, anh nhất định sẽ không để em gái mình trở thành công cụ liên hôn.
Tìm được thuốc, chữa khỏi chân, anh nhất định sẽ theo Nhậm Kiến Tường cấp tốc tu luyện, trở thành cao thủ thật sự.
"Tô Mai, tôi khuyên chị nên nói chuyện với Kiến Tường lịch sự một chút, nếu không tôi sẽ không khách sáo với chị đâu!"
Bây giờ Tô Mai mới thấy Tô Hân Di và Nhậm Kiến Tường đi cùng nhau, khuôn mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, không dám nói năng linh tinh nữa.
"Được đấy! Hân Di, không ngờ người phụ nữ đó lại sợ cậu!", Nhậm Kiến Tường trêu chọc.
Tô Hân Di đắc ý cười cười, nói với Nhậm Kiến Tường.
"Chị ta là người ham lợi, trong nhà họ Tô mình cũng có địa vị cao hơn chị ta, hơn nữa nếu như thật sự gả vào nhà họ Ngô thì mình sẽ lấy anh trai của người yêu chị ta, Ngô Thành tàn nhẫn có tiếng, hơn nữa còn là anh trai của người yêu chị ta Ngô Hiên, cho nên chị ta không dám làm liều đâu".
Nhìn Tô Hân Di ra vẻ tinh quái giống như hồi đại học cô ấy đi nói xấu người khác vậy, Nhậm Kiến Tường không nhịn được phì cười.
"Đi thôi! Anh Kiến Tường, em đưa anh đi tham quan nhà họ Tô một chút!"
Tô Hân Di nở nụ cười ngọt ngào, thay đổi cách xưng hô thành anh Kiến Tường như ngày trước.
Sau khi đưa Tô Chiến vào phòng, Tô Hân Di đưa Nhậm Kiến Tường đi dạo loanh quanh.
Hai người gặp khá nhiều người, bọn họ đều nhìn Nhậm Kiến Tường với ánh mắt kỳ lạ.
Trong suy nghĩ của bọn họ Tô Hân Di và Ngô Thành đã đính hôn rồi, bây giờ lại thấy cô ấy gần gũi như vậy với một người đàn ông lạ nên đều cảm thấy kỳ lạ, thậm chí còn có người định đi mách lẻo nữa.
Tô Hân Di không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, Tô Hân Di cứ ríu rít bên cạnh giới thiệu về bố cục của nhà họ Tô, Nhậm Kiến Tường cũng phải cảm thán vị trí đắc địa của nhà họ Tô.
Thỉnh thoảng Nhậm Kiến Tường lại cảm nhận được luồng linh lực chập chờn ở nơi đây, trên trái đất thiếu thốn linh khí như vậy trường hợp này khá hiếm gặp, vì linh khí ở đây khá dồi dào nên hoa cỏ vô cùng tươi tốt.
"Kiến Tường, em đưa anh đến xem một nơi", Tô Hân Di khẽ nói rồi kéo Nhậm Kiến Tường ra phía sau núi.
Thấy Tô Hân Di tỏ ra thần bí, Nhậm Kiến Tường cũng hơi tò mò, anh không biết Tô Hân Di định đưa anh đi đâu.
Hai người ra phía sau núi.
Nơi đây vô cùng vắng vẻ, cây cối um tùm.
"Linh khí?", Nhậm Kiến Tường nghi ngờ nói.
Đúng như Nhậm Kiến Tường cảm nhận được, linh khí ở đây rất dồi dào, phải nhiều hơn thế giới bên ngoài ít nhất là mười lần.
Trong lòng Nhậm Kiến Tường vui mừng, vẻ mặt cũng tỏ vẻ khoái chí, quả này đúng là nhặt được vàng rồi.
"Kiến Tường, chính là nơi này, nơi này chỉ thuộc về một mình em!"
Đập vào mắt anh là một căn nhà nhỏ làm bằng trúc, bước vào căn nhà có cảm giác rất ấm áp, như nơi ở thật sự vậy, có có phòng ngủ, có phòng bếp, ngoài sân thượng có có xích đu nữa.
"Đây là anh trai làm cho em đấy, anh ấy biết em về gia tộc chưa được bao lâu, chưa có cảm giác thân thuộc, anh ấy nói, nếu em bực bội có thể ra đây giải tỏa".
Nhậm Kiến Tường gật đầu, nơi đây đúng là rất yên tĩnh, anh tản thần thức ra khắp nơi để tìm nguồn gốc của linh lực, là cái đầm nhỏ trước căn nhà.
Vừa nói Tô Hân Di vừa trộm nhìn Nhậm Kiến Tường, nếu có thể sống cùng với Nhậm Kiến Tường ở đây thì đúng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời rồi!
Nhậm Kiến Tường không để ý đến tâm trạng của Tô Hân Di, lúc này trong đầu Nhậm Kiến Tường chỉ nghĩ đến chuyện linh lực.
"Hân Di! Chúng ta ra phía trước xem đi!", nói rồi Nhậm Kiến Tường đi trước ra cái đầm nhỏ.
Tô Hân Di gật đầu rồi nhanh nhẹn theo sau.
Đến nơi Nhậm Kiến Tường nhớ lại cuốn sách Tiểu Thạch Đàm Ký của Liễu Tông Nguyên, phong cảnh nơi đây rất giống với những gì miêu tả trong đó.
Trong đầm có rất nhiều cá, chúng bơi lội tung tăng.
Mặt đầm không ngừng cuộn nước lên, vòi nước cuộn lên rộng bằng chân người lớn.
Đây là nguồn nước từ còn sông ngầm chảy ra từ bên dưới.
Nhậm Kiến Tường lặng lẽ phát ra thần thức để thăm dò cái đầm này.
"Thì ra là như vậy!"
Cuối cùng Nhậm Kiến Tường cũng đã phát hiện ra linh lực tỏa ra từ con sông ngầm dưới đất kia chứ không phải trong cái đầm này có báu vật gì.
"Xem ra phải tìm cơ hội để đến đây thăm dò rồi".
Nhậm Kiến Tường thầm đưa ra quyết định.
Linh lực ở trái đất khá thiếu thốn, anh buộc phải nâng cao sức mạnh của mình, cho nên chỉ cần có một cơ hội nhỏ anh cũng sẽ không bỏ qua.
"Kiến Tường!"
Suy nghĩ của Nhậm Kiến Tường bị gián đoạn, anh định thần lại.
"Sao vậy?"
"Em thấy anh cứ đứng ngây người ở đó, anh đang nghĩ gì vậy?”
Nhậm Kiến Tường cười trừ.
"Mình rất thích phong cảnh ở đây nên nhất thời bị hớp hồn thôi".
"Thật sao?"
Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ gật đầu.
Thật ra anh biết suy nghĩ của Tô Hân Di, nếu như trước khi gặp Diệp Yến thì có khả năng anh sẽ đồng ý ngay, nhưng bây giờ anh không chỉ có vợ mà còn có một cô con gái bốn tuổi nữa, sao có thể làm ra chuyện tổn thương đến người nhà như vậy được.
"Đi thôi! Chúng ta trở về thôi!"
Hai người cùng nhau trở về.
Bây giờ đã là buổi chiều, nhà họ Tô cũng đã có nhiều người đi làm về, bố mẹ Tô Hân Di cũng đã về rồi.
"Cháu chào hai bác! Cháu là bạn của Tô Hân Di".
Thấy Nhậm Kiến Tường chào hỏi, bà Tô mỉm cười đáp lại, nhưng ông Tô hoàn toàn không thèm quan tâm đến anh, chỉ hừ một cái, không đáp lời.
Tô Chiến lăn xe lăn tới rồi tạo không khí.
"Mọi người đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đi!"
Sắc mặt Tô Hân Di cũng không được tốt cho lắm, Nhậm Kiến Tường là bạn của cô ấy, cô ấy không ngờ bố mẹ mình lại tỏ thái độ ra mặt như vậy.
"Hân Di! Con theo mẹ vào chuẩn bị cơm tối đi!", ông Tô nói.
"Đi thôi, Hân Nhi!", bà Tô kéo tay Tô Hân Di vào trong bếp.
Hai người vừa mới đi thì ông Tô nhìn về phía Nhậm Kiến Tường nói.
"Hân Di nhà tôi mấy năm nay chơi với vài người bạn chúng tôi đều gặp hết rồi, nhưng chưa bao giờ thấy cậu?"
Ánh mắt ông Tô sắc bén, nhìn chằm chằm Nhậm Kiến Tường, ông muốn nghe thử Nhậm Kiến Tường sẽ nói gì.
Vẻ mặt Nhậm Kiến Tường vẫn thản nhiên, anh đáp.
"Chúng cháu là bạn đại học, mối quan hệ cũng rất tốt".
Tô Chiến bỗng gật đầu.
Bây giờ anh ta cũng mới biết hai người là bạn đại học, dù gì anh ta cũng chỉ mới gặp Nhậm Kiến Tường sáng nay, chưa có thời gian hỏi Tô Hân Di.
"Thời đại học con bé vẫn chưa biết mình là người nhà họ Tô, hơn nữa còn chưa trưởng thành, cho nên con bé không biết nên kết bạn với ai, không nên kết bạn với ai".
Nhậm Kiến Tường cạn lời, chỉ đành đáp: "Đúng vậy! Cậu ấy không thể quyết định được số phận của mình, nếu không… cháu nghĩ cậu ấy cũng không muốn trở thành người nhà họ Tô đâu!"
"Láo toét! Cậu là cái thá gì?"
"Bố!"
Tô Chiến vội ngăn cản, cũng có chút áy náy nhìn Nhậm Kiến Tường.
Trong không khí căng thẳng thì bỗng nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.
Mở cửa, một thanh niên mặc vest bước vào mỉm cười.
"Chú, cháu nghe nói nhà mình có khách nên qua xem xem".
"Tô Cường à! Mau vào ngồi đi", ông Tô niềm nở chào đón.