Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

Sắc mặt Tô Chiến hơi khó coi. Tô Cường và nhà bọn họ có quan hệ không tốt, nhưng bây giờ bố anh ta và Tô Cường lại tỏ ra vô cùng thân thiết khi gặp mặt nhau.

“Bố hồ đồ rồi à?”, Tô Chiến tự lẩm bẩm.

Anh ta biết chắc chắn là do bố mình tìm Tô Cường đến đây, chứ không hề giống như Tô Cường nói.

Tô Cường và anh ta luôn là đối thủ không đội trời chung. Nhà họ Tô là thế gia võ thuật, không khí trong gia tộc luôn tương đối thẳng thắn, vấn đề của giới trẻ, nắm đấm của ai to hơn thì người đó có tiếng nói hơn.

Tô Cường luôn bị Tô Chiến chèn ép, hai người luôn không ngừng đối đầu lẫn nhau, nhưng để khiến Nhậm Kiến Tường mất mặt, nên đã gọi Tô Cường đến.

Tô Cường ngồi trên sô pha, cười nói: “Đây là bạn của Tô Hân Di nhỉ! Sao trông gầy yếu vậy!”

Ông Tô chế nhạo, ông ta là người gọi Tô Cường đến đây, còn bỏ ra một cái giá không nhỏ vì chuyện này, nhưng bây giờ là thời khắc then chốt của việc kết thông gia, chỉ cần ông ta có thể đuổi Nhậm Kiến Tường đi thì bất kể cái giá nào cũng xứng đáng.

Ông ta nhìn thấu được ánh mắt Tô Hân Di nhìn Nhậm Kiến Tường. Là một người bố, sao ông ta có thể không nhìn ra được chút mờ ám này chứ, đây mới là điều khiến ông ta trở nên đầy ghét bỏ với Nhậm Kiến Tường.

Đây chính là hiệu quả ông ta muốn. Ông ta muốn Nhậm Kiến Tường biết khoảng cách giữa mình và nhà họ Tô xa thế nào. Ông Tô thậm chí còn chưa từng nghe nói Nhậm Kiến Tường là ai. Theo ông ta thấy, bất luận là ai thì cũng không thể vượt qua thế lực nhà họ Ngô.

Nhậm Kiến Tường không trả lời, anh không muốn quan tâm đến một kẻ ngốc như vậy.

Tô Chiến đột nhiên nở nụ cười khó hiểu. Từ khi anh ta bị thương ở chân, tên Tô Cường này vô cùng kiêu ngạo, hết lần này tới lần khác đến chế giễu anh ta, bây giờ Tô Cường lại dám động đến Nhậm Kiến Cường. Lần này hay rồi, sư phụ của anh ta sẽ dạy cho Tô Cường một bài học.

“Nhà họ Tô chúng tôi từ trước đến nay đều coi trọng võ nghệ. Cậu đừng ngạc nhiên, người nhà họ Tô lúc nào cũng thẳng thắn, có gì nói đấy”, ông Tô ăn nói mập mờ.

“Không sao, chỉ cần bác vui là được”.

Thái độ bình tĩnh của Nhậm Kiến Tường khiến ông Tô và Tô Cường cảm thấy không vui. Ông Tô cứ tưởng Nhậm Kiến Tường sẽ sợ hãi nhưng Nhậm Kiến Tường lại không hề quan tâm. Tô Cường cũng nhíu mày, thầm nghĩ cách trừng trị Nhậm Kiến Tường.

“Thưa chú, cháu sắp trở thành võ giả rồi. Hai ngày nay cháu luôn có dự cảm, cháu nghĩ rằng mình sắp đột phá”.

Lúc này ông Tô vô cùng kinh ngạc. Bây giờ bọn họ đều biết võ giả mạnh tới cỡ nào. Nếu Tô Cường trở thành võ giả thì chắc chắn sẽ trở thành người thừa kế nhà họ Tô.

“Đây đúng là tin tốt! Đến lúc đó Tô Cường đừng quên người chú này nhé!”

“Đương nhiên rồi ạ!”, Tô Cường cười đắc ý, nhìn Nhậm Kiến Tường. Nhưng Nhậm Kiến Tường không thèm để ý đến hắn, cũng không nghe lời hắn nói.

“Cậu nhóc, không phải là cậu không biết võ giả là gì đâu nhỉ!”

“Biết chứ! Là một đám vô dụng mà thôi”.

Tô Chiến lắc đầu cười khổ, chắc chỉ có sư phụ anh ta mới dám nói võ giả là đám vô dụng.

“Thật không biết trời cao đất dày!”, ông Tô trừng mắt nói. Nhậm Kiến Tường kiêu ngạo như vậy, khiến ông ta càng có cái nhìn xấu về anh.

Tô Cường bật cười, đứng dậy nói: “Nếu cậu đã nói vậy thì có nghĩa là võ công của cậu rất cao siêu! Sau khi ăn cơm xong chúng ta đánh thử một trận xem sao!”

“Được thôi!”, Nhậm Khiến Tường vẫn tỏ vẻ thờ ơ, bởi vì Tô Cường không đủ tư cách để anh xem trọng.

“Được! Nếu cậu đã kiêu ngạo như vậy thì tôi sẽ xử cậu tử tế!”, Tô Cường nói với vẻ mặt nghiêm nghị.

Mấy người không nói gì, nhưng ông Tô lại mừng thầm trong lòng. Ông ta càng hy vọng Tô Cường sẽ đánh Nhậm Kiến Tường nặng đến mức không thể rời khỏi giường trong vài tháng, để Tô Hân Di từ bỏ Nhậm Kiến Tường, ông ta cũng không cần nhìn tên nhãi ngứa mắt này nữa.

Một lát sau, bà Tô và Tô Hân Di mang đồ ăn lên. Khi biết tin Nhậm Kiến Tường và Tô Cường muốn giao đấu, trong lòng bà Tô cảm thấy hơi lo lắng, dù sao Nhậm Kiến Tường cũng là bạn của Tô Hân Di, mà Tô Cường ra tay lại không biết nặng nhẹ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao.

Nhưng Tô Hân Di lại không hề lo lắng chút nào, vì Nhậm Kiến Tường có thể đánh thắng Thiên Hằng và đám người áo đen, cho nên cô ấy tin, Tô Cường không phải là đối thủ của Nhậm Kiến Tường.

Sau bữa ăn, Tô Cường có vẻ hơi sốt ruột, hắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Nhậm Kiến Tường thêm nữa.

Ông Tô còn gợi ý nói: “Nhà họ Tô cũng có phòng luyện võ, các cậu đến đó thi đấu đi!”

Nhậm Kiến Tường gật đầu, mấy người bọn họ cùng đi về phía phòng luyện quyền của nhà họ Tô.

Bên trong phòng đang có rất nhiều người luyện võ. Nhà họ Tô không hổ danh là thế gia võ thuật, người luyện quyền đều gân cốt đầy mình.

“Anh Cường! Sao anh lại có thời gian đến luyện quyền vậy?”, một người đàn ông to lớn bước tới chào hỏi.

Những người khác trong phòng luyện võ nhìn thấy Tô Cường đến cũng chạy đến chào hỏi. Tô Cường rất thích hưởng thụ loại cảm giác này. Bây giờ Tô Chiến đã tàn phế cả hai chân, hắn chính là người mạnh nhất trong số thế hệ trẻ.

“Cậu nhóc, nhà họ Tô có rất nhiều người luyện võ, tình huống này không dọa cậu sợ đó chứ”.

Lúc này, người đàn ông to lớn kia mới chú ý đến Nhậm Kiến Tường, nghi ngờ hỏi: “Anh Cường! Đây là?”

“Một cậu nhóc không biết trời cao đất dày, muốn thi đấu với tôi”.

“Cậu ta sao? Với thân hình này, tôi chỉ cầm dùng một đấm cũng có thể hạ gục! Đâu cần anh Cường ra tay chứ!”

Người đàn ông to lớn rất hiểu thế cục. Sau khi biết Nhậm Kiến Tường là kẻ thù của Tô Cường thì lập tức thay đổi thái độ, lên mặt với Nhậm Kiến Tường.

“Này thằng nhãi, đừng tự làm mình mất mặt, anh Cường ra tay không biết nặng nhẹ đâu”.

Những người khác cũng hùa theo, bọn họ đều muốn lấy lòng Tô Cường vì rất nhiều người đã đồn thổi rằng Tô Cường sắp trở thành võ giả, lúc này mà không lấy lòng Tô Cường thì sẽ muộn mất.

“Tô Chí, Tô Vĩ, tôi khuyên các cậu đừng vô lễ với anh Nhậm”.

“Ha ha! Lúc trước tôi còn sợ anh vài phần, nhưng bây giờ anh chỉ là một tên tàn phế mà thôi, chẳng có tư cách gì cả”.

Sắc mặt Tô Chiến tối sầm lại, lạnh lùng núi: “Cậu có tin tên tàn phế như tôi cũng có thể đánh cậu rụng hết răng không?”

Ông Tô trừng mắt nhìn Tô Chiến. Ông ta rất không hài lòng với thái độ này của Tô Chiến, đồng thời trong lòng cũng thấy hơi khó hiểu, rốt cuộc thằng nhãi này là ai mà có thể khiến thằng con kiêu ngạo của ông ta coi trọng đến vậy.

“Đừng nói nữa! Bắt đầu đi”.

Nhậm Kiến Tường chậm rãi bước lên sàn đấu, anh cảm thấy đám người này thật ồn ào.

“Nhóc con! Bị thương khi thi đấu là chuyện bình thường, đến lúc đó đừng trách tôi!”

Tô Cường bật người nhảy lên sàn đấu cao hơn hai mét, ngay sau đó là một tràng pháo tay cổ vũ dưới khán đài.

“Anh Cường cố lên!”

“Nhóc con! Ra tay đi, tôi nhường cậu ba chiêu”, Tô Cường ngạo nghễ nói.

Nhậm Kiến Tường nghe vậy liền hỏi lại: “Anh chắc chứ?”

Đàn ông con trai nói được làm được: “Tôi nhường cậu ba chiêu”.

“Anh Cường thật mạnh mẽ!”, đám chó hùa lại bắt đầu khoác lác, nịnh nọt lấy lòng Tô Cường dưới khán đài.

Nhấn Mở Bình Luận