Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

"Hân Di, bố thật sự không hiểu nổi con, Ngô Thành tốt như vậy mà con không thích, lại một mực thích cậu ta".

“Ai nói con thích cậu ấy, bọn con chỉ là bạn thôi", Tô Hân Di ấp úng nói.

Ông Tô "hừm" một tiếng, không nói thêm gì nữa, Tô Hân Di có thừa nhận quan hệ đó hay không cũng chẳng sao cả, ông ta chỉ cần Tô Hân Di thấy rõ Nhậm Kiến Tường chẳng qua cũng chỉ là đồ ăn hại mà thôi.

Tô Chiến nhìn Tô Cường đang đứng trên sân khấu với ánh mắt kỳ quặc, cũng chỉ có tên ngốc đầu óc không bình thường như Tô Cường thì mới dám nhường Nhậm Kiến Tường ba chiêu như vậy.

Tô Cường quay lại sàn boxing, vô cùng tự tin, nhìn Nhậm Kiến Tường bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

Đây là lần đầu tiên Nhậm Kiến Tường nghe nói có người nhường anh ba chiêu, bỗng chốc có chút kinh ngạc.

"Nếu đã vậy thì tôi ra tay nhé".

Nhậm Kiến Tường nhướn mày, có vẻ đầu óc Tô Cường cũng không bình thường lắm, đã vậy thì Nhậm Kiến Tường quyết định nhanh chóng giải quyết cuộc chiến này.

“Sao không ra tay đi?", trong lúc Tô Cường vẫn đang mơ màng, Nhậm Kiến Tường vốn đang đứng cách xa một đoạn, bỗng chốc vụt đến đứng ngay trước mặt hắn, giáng cho hắn một cú đấm, đợi đến lúc hắn kịp phản ứng lại thì chỉ cảm giác thấy đầu óc choáng váng, đau đến điếng người.

Tiếp đó là lồng ngực, sau đó là bắp chân, Tô Cường hoa mắt chóng mặt, ngã huỵch xuống đất.

Nhậm Kiến Tường phủi tay, nói: "Xong".

"Anh Cường! Anh Cường!", đám đàn em vội chạy lên sàn boxing, sốt sắng gọi.

Ông Tô mặt mày tái mét, vội vàng lên sân khấu xem tình trạng của Tô Cường rồi thở phào nhẹ nhõm, cũng may là không đáng lo ngại lắm.

Tô Cường ngất đi một lúc rồi cũng dần tỉnh lại, ông Tô cũng nhẹ nhõm phần nào, hiện giờ ở nhà họ Tô, Tô Cường có vị thế rất cao, vậy nên chỉ cần để bị lời ra tiếng vào thì ông ta phải chịu trách nhiệm khá lớn.

“Người đâu, mau xử hắn", Tô Cường vừa tỉnh lại đã đòi tính sổ với Nhậm Kiến Tường.

"Tô Cường, anh đã không đánh lại nổi mà còn làm vậy, anh còn chút phong độ nào không vậy?", Tô Hân Di nói.

“Chỗ này là chỗ con được phép lên tiếng à?", ông Tô thấp giọng nói: "Chắc chắn thằng nhóc này đã dùng thủ đoạn gian lận nào đó, chúng ta còn không nhìn rõ được nó ra tay như thế nào mà Tô Cường đã ngã gục rồi, chuyện này giải thích sao đây?"

Nhậm Kiến Tường vắt hai tay ra sau gáy, điềm tĩnh nói: "Nếu bác nghĩ cháu gian lận thì đánh lại lần nữa đi".

Tô Cường nín lặng, hắn dám chắc Nhậm Kiến Tường đã dùng quỷ kế nào đó, mọi người không thấy cách Nhậm Kiến Tường ra tay là vì tốc độ ra tay của anh quá nhanh, nhanh đến mức người khác không kịp nhìn rõ, ngay cả bản thân hắn cũng vậy, mãi đến cuối cùng mới phản ứng kịp.

"Này nhóc, chuyện này tôi cũng không truy cứu nữa, đợi tôi trở thành võ giả thì chúng ta sẽ đánh lại trận nữa, chắc cậu cũng không sợ đâu nhỉ!"

"Sao cũng được, anh có trở thành cái gì thì kết quả cũng vẫn vậy thôi".

Nhậm Kiến Tường lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Yến: "Yến Nhi! Tối nay anh về muộn chút, anh còn chút chuyện phải giải quyết."

Ở đầu dây bên kia, Diệp Yến cũng "ừm" một tiếng rồi cúp máy, Nhậm Kiến Tường cũng chỉ đành lắc đầu cười gượng, đợi anh làm rõ được chuyện linh lực ở đầm, anh sẽ nghỉ ngơi hai ngày, dành thời gian ở bên Diệp Yến và Thư Thư.

Tô Cường tức đến nghiến răng, thái độ thờ ơ của Nhậm Kiến Tường kích động mạnh đến lòng tự tôn của hắn.

Ông Tô cũng không vui, ông ta đã bỏ tiền mời Tô Cường đến dạy cho Nhậm Kiến Tường một bài học, kết quả là chẳng thu được kết quả gì, Nhậm Kiến Tường vẫn điềm tĩnh đứng đó, càng khiến ông ta càng lúc càng khó chịu.

"Xem ra chỉ còn nước mời người nhà họ Ngô đến để giải quyết vụ này rồi!", ông Tô lẩm bẩm nói, ông ta tin rằng chỉ cần nhà họ Ngô ra tay thì Nhậm Kiến Tường chắc chắn sẽ biết khó mà tự rút lui, người nhà họ Ngô không phải ai cũng có thể tùy tiện động đến được.

“Hân Di, mình còn chút việc, mình về trước đây", Nhậm Kiến Tường quay sang nói với Tô Hân Di, đương nhiên anh sẽ không về ngay mà sẽ đi đến sau núi thăm dò.

Tô Hân Di nghĩ rằng chính bố mẹ cô ấy khiến Nhậm Kiến Tường thấy khó chịu nên mới muốn rời đi, hai mắt cô ấy đỏ ửng, rưng rưng. Trước đây, cô ấy còn nghĩ bố mẹ sẽ không đến mức làm khó cả bạn bè của mình, đến bây giờ cô ấy mới thấy rõ, trong mắt bố, cô ấy chỉ là công cụ để liên hôn mà thôi.

"Anh Nhậm!"

"Anh yên tâm, lúc nào cần xuất hiện tôi sẽ xuất hiện, vết thương ở chân của anh cứ để tôi lo".

Nhận Kiến Tường ngắt lời của Tô Chiến, nói xong, anh liền rời đi, cũng không chào hỏi gì ông Tô bà Tô cả.

"Anh à, Kiến Tường có thể chữa khỏi chân của anh không?", Tô Hân Di ngập ngừng hỏi, cô ấy sợ mình nghe nhầm, vì các bác sĩ có tiếng trong nước cũng đã bó tay với bệnh tình ở chân của Tô Chiến rồi.

"Ừ, anh Nhậm nói có thể thì chắc chắn có thể chữa được", ánh mắt Tô Chiến cũng đầy ắp hy vọng.

Mặc dù trong lòng cũng cảm thấy có chút khó tin, nhưng Tô Hân Di biết Nhậm Kiến Tường sẽ không lừa anh trai cô ấy.

"Anh à... vậy thì tốt quá!"

Tô Chiến gật đầu, trong lòng cũng đan xen nhiều dòng suy nghĩ, anh ta cũng biết sư phụ của mình chính là Nhậm Kiến Tường, nên lúc quay về nhà họ Tô, lúc nào Tô Hân Di cũng nhắc tới bạn thời đại học.

Anh ta biết, Tô Hân Di không chịu gả cho Ngô Thành chủ yếu cũng là vì Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường không rời khỏi nhà họ Tô ngay, sau khi tránh được góc camera, anh lặng lẽ đi ra dãy núi sau nhà họ Tô, rừng cây rậm rạp, với bản lĩnh của Nhậm Kiến Tường thì chắc chắn sẽ không để bảo vệ đi tuần phát hiện.

Dọc đường đi, Nhậm Kiến Tường lại đến chỗ đầm, miệng đầm khá nhỏ, Nhậm Kiến Tường muốn đi vào cũng có hơi khó khăn.

Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, Nhậm Kiến Tường liền hóa thân thành một chú cá nhỏ.

Nhậm Kiến Tường cảm thấy hơi khó chịu, vì cảnh giới của anh quá thấp, nên hiệu lực sử dụng những phép thuật cao siêu này có thời gian không quá một nén hương, đã vậy lại còn không linh hoạt.

Nhậm Kiến Tường bắt đầu vùng vẫy, gắng gượng vượt qua miệng đầm, trong đầm tối đen như mực, cũng may là Nhậm Kiến Tường có thể dùng thần thức, như vậy có lợi cho cảnh giới cao của anh.

Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa thì Nhậm Kiến Tường chợt nhìn thấy một tia sáng, anh vội vàng bơi về hướng tia sáng đó, trong lòng bỗng vui, vì ở đây tràn đầy linh khí.

Đột nhiên, Nhậm Kiến Tường cảm giác người như đang lơ lửng, vội vàng thu hồi đạo pháp, hiện nguyên hình.

"Phù" một tiếng, Nhậm Kiến Tường ngã xuống từ độ cao ba mét, cũng may anh không phải người thường, nếu không thì anh đã không chịu nổi rồi.

Nhậm Kiến Tường âm thầm mạo hiểm, nếu như ban nãy đạo pháp không trụ nổi, anh khó mà tưởng tượng ra bản thân hiện nguyên hình trong đầm nước đó sẽ có hậu quả như thế nào.

Sau khi phủi lớp bụi trên người, Nhậm Kiến Tường mới nhìn xung quanh một lượt.

Trước mắt là một con thác nước chảy từ độ cao ba mét xuống.

Trên mặt đất nước thác chảy xuống tạo thành một đầm nhỏ, nước trong vắt, nhưng sâu không thấy đáy. Đầu bên kia của đầm là một động nhỏ, nước qua đó lại chảy về một hướng khác.

Nhấn Mở Bình Luận