Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

Đây giống như một không gian hư cấu cỡ nhỏ, nó cho người ta một loại cảm giác không hề chân thực, thế nhưng nó lại thật sự tồn tại, vách tường xung quanh có rất nhiều đá mặt trăng và loài dương xỉ tự nhiên.

“Ở dưới nước!”

Nhậm Kiến Tường cảm nhận được luồng linh khí chuyển động mãnh liệt đó truyền tới từ dưới đáy đầm.

Thuật Tị Thuỷ, một loại đạo pháp cấp thấp.

Nhậm Kiến Tường sử dụng muốn gì được đấy, nhảy vào trong đầm chuẩn bị lặn xuống đáy đầm.

Nhậm Kiến Tường nhảy xuống nước rồi mới biết miệng đầm này rất nhỏ, giống như miệng một quả bầu vậy, thế giới bên dưới rộng hơn rất nhiều.

Bên dưới giống như một hồ nước cỡ nhỏ gì cũng có, san hô, đá ngầm, rất nhiều loài cá thường ngày hiếm gặp, Nhậm Kiến Tường của bây giờ có cảm giác như mình vừa tiến vào lòng đại dương.

Khi anh không ngừng lặn xuống sâu hơn, linh lực xung quanh tăng lên gấp nhiều lần, Nhậm Kiến Tường không thể kiềm chế thêm được nữa, tốc độ cũng không ngừng tăng lên.

“Tới đáy rồi!”, cuối cùng Nhậm Kiến Tường cũng lặn tới đáy, ngẩng đầu nhìn lên, nước hồ bên trên giống như một quầng sáng màu xanh nhạt, thi thoảng còn có đủ loại cá bơi thành đàn.

Nhậm Kiến Tường chuyển tầm mắt ra phía trước, vừa nhìn ra đã hoàn toàn kinh ngạc.

Một đôi mắt đỏ như màu lửa đang xuyên qua màn nước mà nhìn anh chăm chăm, đôi mắt này còn to hơn cả cơ thể Nhậm Kiến Tường.

“Quái vật phương nào giả thần giả quỷ ở nơi đây!”, Nhậm Kiến Tường lớn tiếng hô lên.

Quái vật ẩn nấp trong bóng tối phát ra những tiếng “xi xi” trầm thấp như thể đang cười nhạo Nhậm Kiến Tường vậy.

Con quái vật này thật sự còn thông hiểu chút nhân tính, Nhậm Kiến Tường hơi kinh ngạc, không ngờ trái đất ngày nay vẫn có thể sản sinh ra loài linh vật như vậy.

“Rầm ầm ầm!”, quái vật cử động cơ thể đang ẩn nấp trong bóng tối, một lát sau, con quái vật đó đã ló cái đầu ra.

“Rồng?”, Nhậm Kiến Tường quả thực hơi kinh ngạc, anh nhìn thấy trên đầu quái vật có chiếc sừng mà chỉ Long tộc mới có. Ở trên tiên giới, Long tộc cũng là sự tồn tại hàng đầu, sao có thể có một con rồng ở nơi tăm tối như vậy cơ chứ?

Một lát sau, Nhậm Kiến Tường phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, “rồng” lộ ra nửa thân, nửa thân lộ ra kia rõ ràng là thân rắn, còn bị trói bởi một sợi xiềng xích rất lớn, xương rắn căn bản vùng vẫy nhưng không thoát ra nổi ở trong bóng tối.

“Hoá ra là một con giao long!”, mặc dù giao long cũng có một chữ rồng, thế nhưng chỉ có một chút huyết mạch của Long tộc mà thôi, rất nhiều gia tộc ở Hoa Hạ phong giao long làm vật tổ, thế nhưng đối với Nhậm Kiến Tường mà nói, rồng thật anh còn từng giết luôn rồi, chỉ một con giao long thật sự chẳng có gì đáng nói.

Giao long nghe ra sự khinh thường của Nhậm Kiến Tường, trong miệng phát ra những tiếng rít chói tai.

Nhậm Kiến Tường cười bình thản: “Dù gì thì số giao long mà bản tiên vương giết chết trước đây cũng hơn ba con, mày không cần phải kêu gào ở đây”.

“Mặc dù bây giờ tao gặp phải chút vấn đề, linh lực chỉ ở cảnh giới Tuỵ Thể Tứ Trùng, thế nhưng tao vẫn có cách để trị mày”.

Nhậm Kiến Tường dùng thần thức để cảm nhận thì biết được thực lực của giao long ít nhất cũng đạt tới thời kỳ Hoá Anh, anh và con giao long này cách nhau tới ba bậc cảnh giới.

Vốn dĩ Nhậm Kiến Tường không hề có cách, thế nhưng có thêm một sợi dây xích thì lại khác, Nhậm Kiến Tường cảm nhận được đằng sau sợi dây xích này là một đại trận, xiềng xích cũng là do trận pháp biến hoá thành.

Khốn Long Trận.

Vận dụng đại thế thiên địa, sử dụng trận pháp ma thú, nếu như người dùng trận pháp có linh lực cường đại, hơn nữa còn có trình độ sâu về Khốn Long Trận thì ngay cả chủng tộc cao quý như rồng cũng có thể trói giữ được.

Lúc Nhậm Kiến Tường ở tiên giới, anh từng đọc rất nhiều phương diện, thuật luyện dược, trận pháp, thuật rèn,…

Trận pháp Khốn Long không phải là loại trận pháp quá hiếm lạ, chỉ là muốn tu luyện thành công thì cực kỳ khó.

Với thực lực của Nhậm Kiến Tường thì vẫn chẳng thể khống chế được một con giao long đang trong thời kỳ Hoá Anh, có điều thêm chút “gia vị” cho trận pháp vốn có thì anh vẫn có thể làm được.

Giao long mở to miệng, lộ ra cái lưỡi rắn to như lá chuối bên trong miệng, không ngừng ra oai với Nhậm Kiến Tường, trong nước cũng không ngừng nổi lên bọt khí.

Nhậm Kiến Tường nhủ thầm: “Nếu như mày đã không an phận thì đừng trách tao”.

Một luồng linh lực phun ra từ trong tay Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường thông qua thần thức nhìn thấy rất rõ Khốn Long Trận bên trong bóng tối, linh lực trực tiếp ẩn vào trong trận nhãn, ngay tức thì, linh lực xung quanh đều bị Khốn Long Trận hút lấy.

Khốn Long Trận vốn dĩ chính là mượn sức mạnh của trời đất để bắt giữ ma quỷ, sau khi đại trận hấp thụ đủ linh lực thì hoá thành một loại uy áp vô hình, ép cho đầu rồng của giao long dúi thẳng xuống mặt đất, giao long muốn dùng lực thoát ra nhưng lại chẳng ăn thua gì.

Vốn dĩ giao long chỉ bị trói thôi, đối phó với Nhậm Kiến Tường vẫn không thành vấn đề, thế nhưng sau hành động của Nhậm Kiến Tường thì giao long lại chẳng còn chút sức lực nào nữa, linh lực bên trong cơ thể hoàn toàn bị giam cầm, bây giờ nó chẳng khác gì với mấy con vật nuôi, không có bất cứ lực sát thương nào.

Giao long cảm nhận được khí tức của đại trận, cả thân rắn đều bắt đầu run rẩy, nó lại nghĩ tới tình cảnh bản thân bị tu sĩ nhân đạo kia dùng đại trận để giam cầm.

“Nghiệp chướng! Mày nhiễu loạn nhân thế, hôm nay tao sẽ nhốt mày tại đây, khiến mày vĩnh viễn không được trông thấy ánh mặt trời, mày tự kiểm điểm lại bản thân cho tử tế tại nơi này đi”.

Giao long cho rằng tiếp theo đây Nhậm Kiến Tường sẽ giết nó, giao long đã tự ra quyết định nếu như Nhậm Kiến Tường muốn giết nó thì nó sẽ không để cho đối phương được sống yên ổn.

Thế nhưng chuyện trong tưởng tượng lại không hề xảy ra, Nhậm Kiến Tường không quan tâm tới giao long thêm nữa mà đi qua người nó và bước vào bên trong đại trận ở bóng tối phía sau lưng.

Giao long lại không hề có niềm vui của việc sống sót sau đại nạn, đôi mắt đỏ như màu lửa loé lên vẻ bạo tàn.

Nhậm Kiến Tường không hề chú ý tới cảm xúc của giao long đi tới chỗ đại trận, trận hành và hình bát quái của đại trận có hơi giống nhau.

Thứ khiến cho Nhậm Kiến Tường thật sự chú ý chính là phía sau đại trận, nếu như thần thức không dự đoán nhầm thì bên trong chính là bí mật của linh khí dồi dào tại nơi đây.

Đi tới phía sau đại trận, Nhậm Kiến Tường phát hiện ra nơi này không có chút nước hồ nào, đều bị ngăn cách ở bên ngoài đại trận.

Linh khí ở nơi này đã nồng đậm tới độ kết thành dịch châu luôn rồi, mặc dù điều này không hề hiếm thấy ở trên tiên giới, thế nhưng nơi này lại là trái đất – nơi mà linh khí hết sức nghèo nàn.

“Địa Linh Châu!”, Nhậm Kiến Tường vui vẻ lẩm bẩm, cuối cùng thì anh cũng biết tại sao linh lực ở nơi này lại dồi dào tới vậy rồi, nơi này có sự tồn tại của Địa Linh Châu, vậy thì tất cả đều chẳng còn gì kỳ lạ nữa.

Địa Linh Châu chính là linh vật mà thiên nhiên sinh ra, có được nó thì giống như có được một trận pháp hội tụ linh khí vậy, linh lực xung quanh sẽ không ngừng kéo tới, còn là dược liệu bắt buộc của một số loại đan dược cao cấp.

Nhậm Kiến Tường đặt Địa Linh Châu vào trong lòng bàn tay, linh lực ở ngay bên trên linh châu, linh khí xung quanh đều bị linh châu hấp thu sạch sẽ.

Cất Địa Linh Châu cho cẩn thận: "Tạm thời không cần phải lo lắng về chuyện tu luyện tới thế nữa rồi!”

Bây giờ thế giới ngầm này đã được hình thành, dù Nhậm Kiến Tường mang Địa Linh Châu đi thì cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì cho bọn họ.

Tới trước trận pháp, giao long đang dùng cặp mắt màu đỏ như lửa nhìn anh đầy phẫn nộ, dáng vẻ muốn liều mạng một phen.

Nhậm Kiến Tường không hề bận tâm, anh biết con giao long này đang nghĩ điều gì.

Nhấn Mở Bình Luận