Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

Cuối cùng, giao long đã chọc trúng một môn phái lớn có tên là phái Ẩn Nguyệt, nơi mà môn phái toạ lạc chính là nhà họ Tô của bây giờ.

Đa số người trong phái Ẩn Nguyệt đều tu thân dưỡng tính, mặc dù giao long ác nhưng vẫn chưa từng làm chuyện xấu gì quá lớn, cuối cùng tập hợp sức mạnh của các trưởng lão môn phái, lợi dụng Khốn Long Trận để giam cầm giao long bên trong lòng hồ cả nghìn năm.

Vật đổi sao dời, giới tu luyện xảy ra một biến cố rất lớn, rất nhiều người tu luyện đều biến mất hoặc thăng thiên. Địa thế cũng xảy ra rất nhiều biến hoá, vậy nên không còn ai tới nơi này thêm nữa.

Cuối cùng hồ dưới lòng đất sản sinh ra Địa Linh Châu, tu vi của giao long dần thăng cấp lên cảnh giới Hoá Anh Tứ Trùng.

Thế nhưng tới cảnh giới này, sự hỗ trợ của Địa Linh Châu với nó trở nên quá bé nhỏ, tu vi cũng định hình ở thời kỳ Hoá Anh, muốn tu luyện tới thời kỳ Phân Thần, cố gắng bứt lên nhưng thật sự quá khó.

Nhậm Kiến Tường nghe xong thì gật gật đầu, phái Ẩn Nguyệt làm như vậy thật ra chính là đang bảo vệ cho giao long, thế nhưng nó căn bản không hiểu được đạo lý này, nếu như lúc đó không áp chế nó, cuối cùng e rằng nó sẽ bị người khác lột da rút gân mất.

“Tao sẽ truyền lại cho mày con đường để đột phá cảnh giới, mày nhớ kỹ các bước bên trong!”

“Chẳng bao lâu nữa mày sẽ có được cuộc đời mới”.

Giao Long vui vẻ gật đầu như thể đã có nhân tính: “Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca, sau khi ra ngoài tôi sẽ đi tìm anh, tới lúc đó có tôi bảo vệ cho anh, tôi xem ai dám ức hiếp anh nữa”.

Dù Nhậm Kiến Tường sử dụng thuật chặn nước, thế nhưng vẫn bị sặc một ngụm nước, tung một cú đấm lên trên đầu giao long.

“Mày lăn lộn theo tên giang hồ đó đến mức ngu đần luôn rồi à? Tao mà cũng cần mày bảo vệ ư?”



Nhậm Kiến Tường truyền phương pháp phá giải vào trong đầu giao long: “Sau này gọi mày là Tiểu Hắc nhé! Mày trông đen sì, cái tên đó rất hợp với mày”.

Giao Long cử động cơ thể, cực kỳ phản đối cái tên này, nó trông ngầu như vậy, thì cái tên cũng phải nghe ngầu một chút chứ.

Nhậm Kiến Tường lại chẳng buồn bận tâm tới nó, mở miệng là gọi Tiểu Hắc, cái tên Tiểu Hắc này nói năng hơi lỗ mãng, vậy nên Nhậm Kiến Tường cũng muốn ghét nó luôn.

Sau khi dặn dò tất cả công việc, Nhậm Kiến Tường cũng phải rời đi, hiện giờ anh bận rộn bên ngoài cả ngày, Yến Nhi đã không vui rồi, anh phải về ở cạnh người nhà nhiều hơn một chút.

Men theo con đường đi tới khi trước, Nhậm Kiến Tường trở về nhà họ Tô, lúc này đang là rạng sáng, người nhà họ Tô đều đang ngủ say, ra khỏi nhà họ Tô thì anh cũng đi thẳng về nhà.

Sau khi về nhà, Diệp Yến và Thư Thư đều đã ngủ, Nhậm Kiến Tường tắm rửa rồi nằm lên trên giường, trong đầu lại nghĩ tới anh Võ của nhà họ Ngô kia.

Hắn giống như đang mượn tay nhà họ Ngô kiểm soát cả thành phố Hoa Tây, điều Nhậm Kiến Tường không biết là hắn làm như vậy rốt cuộc là vì sao, người tu luyện đa phần đều không vì tiền bạc, chỉ cần bọn họ muốn thì những thứ như tiền bạc muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.

Mặc dù người tu luyện rất hiếm, thế nhưng vẫn có thể tìm ra được, mà người tu luyện ở Hoa Hạ, ngoại trừ anh Võ đó ra thì tính tới thời điểm bây giờ, Nhậm Kiến Tường vẫn chưa từng thấy người thứ hai.

Một bàn tay mềm mại ôm lấy anh trong bóng tối, Nhậm Kiến Tường mỉm cười dịu dàng: “Anh đánh thức em hả?”

Diệp Yến lắc đầu nói: “Trở về là tốt, anh đừng làm việc mệt quá ở bên ngoài”.

Nhậm Kiến Tường giờ đã không còn giống như ngày xưa nữa, anh có bản lĩnh rất lớn, những điều này cô đều biết hết, thế nhưng là một người phụ nữ, cô đơn giản chỉ muốn bình yên ở bên cạnh Nhậm Kiến Tường mà thôi.

“Ngày mai là cuối tuần, chúng ta cùng đưa Thư Thư đi chơi nhé!”, Nhậm Kiến Tường dùng tay vuốt ve mái tóc mềm mượt của Diệp Yến, nhẹ giọng nói.

“Được!”

“Vậy thì ngủ sớm đi thôi!”

Một lúc sau, Diệp Yến lại chìm vào giấc ngủ, Nhậm Kiến Tường cũng không suy nghĩ thêm nữa, từ từ ngủ thiếp đi.



Sáng sớm ngày hôm sau, Nhậm Kiến Tường bị giọng nói của Thư Thư đánh thức.

“Bố! Bố!”, cô bé ngủ dậy thấy bố cũng ở nhà thì vui tới độ lộ ra hàm răng trắng đáng yêu.

“Hôm nay bố đưa con đi chơi có được không?”, Nhậm Kiến Tường dùng tay khẽ xoa lên trên cái đầu nhỏ của con gái.

“Được ạ! Có bố là được ạ”.

Nhậm Kiến Tường hơi cảm động, cảm thán nói: “Đúng là cục cưng tinh quái”.

“Đúng rồi, chúng ta gọi cả Viên Viên tới nhé! Con bé cứ nhắc em dẫn nó tới nơi nào chơi mãi thôi”.

Nhậm Kiến Tường gật đầu nói: “Được chứ!”, bây giờ thái độ của Diệp Viên Viên với anh đã có chút thay đổi, dù gì người thân của Yến Nhi thì cũng coi như người thân của anh, dù thế nào thì anh cũng sẽ không phản đối.

Mấy người ăn sáng xong, thông báo cho ông Diệp bà Diệp một tiếng rồi cùng ra ngoài.

Diệp Viên Viên rất vui, nếu là trước kia, khi nghe nói cùng đi chơi với Nhậm Kiến Tường thì có thể sẽ nghĩ đủ mọi cách để từ chối, thế nhưng bây giờ cô ta lại muốn tìm hiểu về anh thêm một chút, bây giờ Nhậm Kiến Tường giống như một bí ẩn, khiến cho người ta muốn biết tất cả đáp án bên trong.

Khu vui chơi Thiên Hoa.

“Thư Thư, chúng ta đi cưỡi ngựa gỗ đi!”, Diệp Viên Viên ôm Thư Thư nói.

“Được ạ! Thư Thư cưỡi ngựa gỗ”.

“Đúng rồi! Chị, anh rể, chiều nay em không thể đi chơi cùng với mọi người được rồi, hội phó Trần sẽ mở một buổi toạ đàm ở bệnh viện nhân dân Hoa Tây, chị biết em đang học y mà, hội phó Trần này tinh thông Đông y, em muốn đi nghe một chút, đây là cơ hội rất hiếm có”.

“Hội phó Trần, hội phó Trần nào?”, Diệp Yến hỏi.

“Hội phó Trần của viện y học”, Diệp Viên Viên nói với vẻ kính nể, đồng thời trong lòng cũng đang cảm thán tới lúc nào thì bản thân mới có thể giống như ông ấy, y thuật đỉnh cao.

“Là ông ta à?”, Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm. Nếu như không có hai hội phó Trần thì có lẽ chính là người mà bản thân anh gặp được ở nhà họ Vũ lần trước! Về tổng thể mà nói thì nhân phẩm không tệ, y thuật cũng coi như khá, người mới bắt đầu học như Diệp Viên Viên có thể đến nghe toạ đàm của ông ta thì quả thực rất có lợi.

“Sao thế! Anh rể cũng biết hội phó Trần à?”, nghe thấy tiếng lầm bầm của Nhậm Kiến Tường, Diệp Viên Viên lên tiếng hỏi.

“Cũng coi như biết đi!”

“Không ngờ anh rể còn muốn học y nữa! Nếu đã như vậy thì buổi chiều cùng nhau đi đi! Tới lúc đó em còn có mấy người bạn khác cũng muốn đi, chúng ta có thể đi cùng nhau”.

Nhậm Kiến Tường lắc đầu, nực cười, nếu như anh tổ chức toạ đàm thì có thể hội phó Trần này sẽ còn cun cút chạy tới, với y thuật của bản thân mà phải đi nghe mấy thứ này, ngoại trừ gây buồn ngủ ra thì không có bất kỳ tác dụng nào khác.

“Anh đi đi! Học y cũng tốt mà”, Diệp Yến hy vọng Nhậm Kiến Tường đi, cô biết chồng của mình có y thuật rất tốt, nếu như có cơ hội để học hỏi lý thuyết y từ một nhân vật lớn thì tại sao lại không đi! Chỉ là Diệp Yến không hề biết y thuật của Nhậm Kiến Tường còn giỏi hơn rất nhiều so với hội phó Trần kia, hai người không hề ở cùng một đẳng cấp.

“Đúng thế! Anh rể, cùng đi đi!”, Diệp Viên Viên cũng vội vàng khuyên nhủ.

“Được rồi!”

“Bố, mọi người đang nói gì thế? Không phải nói dẫn con đi chơi ngựa gỗ hay sao?”

“Được được được! Giờ chúng ta sẽ đi ngay nhé!”

Diệp Thư Thư rất vui, nhảy chân sáo tung tăng phía trước, bởi vì cuối cùng thì cô bé cũng có thể ra ngoài chơi cùng với bố mẹ rồi.

“Thư Thư cẩn thận”.

Thư Thư không để ý đường nên đã không cẩn thận va vào một cậu bé còn nhỏ hơn cả mình, hai đứa trẻ cũng ngã lăn ra đất.

Nhấn Mở Bình Luận