Diệp Yến hoảng hốt, vội vàng chạy lên.
"Thư Thư, con có sao không?"
“Thư Thư không sao", Thư Thư phủi cát trên người, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi mẹ, con khiến mẹ phải lo lắng rồi, mẹ xem em bé có sao không đi".
Diệp Yến thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô mới nhớ đến cậu bé kia, cô nóng lòng vội vàng chạy đến đỡ cậu bé dậy, nhẹ nhàng nói: "Cậu bé, cháu có bị thương chỗ nào không?"
Cậu bé đáp: "Cháu không sao ạ".
"Em trai à, chị xin lỗi nhé, ban nãy cũng tại chị vui quá".
"Không sao ạ, ban nãy lúc ngã chị cũng đỡ em mà, nên em mới không bị đau".
Nghe cậu bé nói vậy, Diệp Yến thở phào nhẹ nhõm, bé con nhà ai thì cũng là trẻ con cả, cậu bé đáng yêu như vậy bị ngã đau, ai mà chẳng thương chứ, bố mẹ cậu bé chắc chắn cũng sẽ không vui, cô cũng mừng thầm khi thấy con gái mình rất hiểu chuyện, còn nhỏ nhưng cô bé rất hiểu chuyện.
"Bé con, bố mẹ cháu đâu?"
Cậu bé đang định trả lời thì có một cặp vợ chồng đi tới trước mặt cô.
“Thứ người tạp nham ở đâu mà dám động đến con trai tôi vậy?", người phụ nữ cay nghiệt nói. Cô ta ăn mặc rất gợi cảm, cũng rất trẻ, không hề giống người đã làm mẹ, mặc dù trong rất xinh xắn nhưng nói ra những lời lại chẳng đẹp như vẻ bề ngoài.
Người đàn ông bên cạnh không nói gì nhưng khi thấy sắc đẹp của Diệp Yến thì hai mắt sáng lên, bất giác sững người.
Người phụ nữ kia thấy dáng vẻ si mê của chồng mình, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
"Thật lòng xin lỗi, con gái tôi không may vô tình va vào cậu bé".
“Cháu xin lỗi cô, cũng tại cháu cả", Thư Thư bé nhỏ xin lỗi cùng mẹ.
Nhậm Kiến Tường chau màu, lúc anh và Diệp Viên Viên đi tới, nghe thấy câu "thứ người tạp nham" ấy, anh chỉ muốn cho người phụ nữ đó biết rõ, con gái anh không phải ai cũng có thể tùy tiện nói lời như vậy được.
Diệp Yến biết tính tình của chồng mình nên vội kéo anh lại.
"Hờ hờ, xin lỗi thì có ích gì, các người có biết tôi là ai không? Biết con trai tôi là ai không? Nếu các người chịu quỳ xuống, cúi đầu van xin tôi thì tôi sẽ tha thứ cho, nếu không các người đền năm mươi nghìn tệ đi!"
Giọng người phụ nữ đó không mấy thân thiện, vốn cô ta chỉ định trút giận vài câu, nhưng tại dáng vẻ háo sắc của ông chồng, cô ta vô cùng tức giận, sau khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Diệp Yến, cô ta càng muốn làm khó cô.
“Thôi bỏ qua đi em, Nguyệt Nhi, người ta cũng đã xin lỗi rồi", người đàn ông nói rồi bắt đầu tự giới thiệu: "Chào cô, tôi là Chu Dương, đây là vợ tôi, Tiêu Nguyệt".
Chu Dương không thèm để ý đến Nhậm Kiến Tường, chỉ liếc nhìn Diệp Viên Viên một cái rồi bật cười.
Lời nói của Chu Dương càng khiến Tiêu Nguyệt khó chịu thêm, nói: "Bỏ qua cái gì mà bỏ qua! Anh không thấy con bé va vào con chúng ta như thế nào à?”
“Mẹ à, con không sao cả, chị cũng không cố ý mà", cậu bé khuyên nhủ.
"Sao con biết con không sao cả, nhỡ may bị chấn thương bên trong thì sao? Hôm nay các người nhất định phải quỳ xuống xin lỗi con trai tôi".
Người phụ nữ không thèm nể mặt chồng mình, sắc mặt Chu Dương càng khó coi hơn, hắn vốn chỉ định chơi xong rồi bỏ cô ta, nào ngờ cô ta lại tính toán trước, công khai quan hệ của hai người, trước áp lực từ phía truyền thông, Chu Dương chỉ đành kế hôn với Tiêu Nguyệt, dẫu vậy, hắn vẫn không bớt lăng nhăng ở bên ngoài.
Giờ thì khác, Tiêu Nguyệt có anh trai tên là Tiêu Ứng Hổ, từ nhỏ hắn đã theo sư phụ tu hành ở miếu, sau khi xuống núi cũng đã trở thành võ giả.
Gia đình nhà Chu Dương rất có tiếng, cũng nhờ vậy mà hắn biết võ giả là người như thế nào.
Lần trước ăn cơm cùng nhau, Tiêu Ứng Hổ cũng từng cảnh cáo hắn, nếu hắn dám đối xử không tốt với em gái hắn hoặc làm điều gì khuất tất với cô ta thì hắn sẽ khiến anh sống không yên ổn.
Vậy nên đến giờ, Chu Dương vẫn rất cẩn thận, mặc dù vẫn còn thói chăng hoa lăng nhăng, nhưng không dám táo bạo như trước nữa, Tiêu Nguyệt cũng biết bản lĩnh của anh trai, nên cũng bắt đầu không nể sợ Chu Dương nữa.
"Chúng tôi cũng đã xin lỗi rồi, cô đừng có mà quá đáng, ai cũng biết là thằng bé không sao cả mà", Diệp Viên Viên biết cô ta cố tình làm khó, nhưng không biết lý do sao mà Diệp Yến lại không may va phải người phụ nữ này.
"Tôi cố tình làm khó cô đấy thì sao, đừng tưởng mình xinh đẹp mà ra vẻ, cô thử nhìn thứ cô đang mặc đi, toàn là đồ rẻ tiền, nếu là tôi thì tôi đã không dám mặc nó ra ngoài đường rồi".
Tính tình của Diệp Viên Viên khác hoàn toàn Diệp Yến, thẳng thừng quát lại: "Đồ cô mặc thì đắt quá nhỉ! Chẳng biết loại đàn ông nào lại nhìn trúng thứ phụ nữ đanh đá như cô nữa!"
"Cô muốn chết à, Chu Dương, anh có đáng là đàn ông không vậy, người ta nhục mạ vợ anh như vậy mà anh vẫn làm thinh, có phải anh quên những lời anh trai tôi dặn dò anh rồi không?"
Chu Dương thầm chửi Tiêu Nguyệt, nhưng trên gương mặt không hề lộ vẻ khó chịu nào.
"Cục cưng của mẹ, con đừng giận, mẹ sẽ thay con cho bọn họ một bài học".
Chu Dương tiến lên trước hai bước, nhìn ba người trước mặt, hai cô gái xinh đẹp khiến hắn không nỡ làm tổn thương, nên chỉ đành nhằm vào Nhậm Kiến Tường".
"Này, anh lại đây, quỳ xuống trước mặt vợ tôi đi".
"Anh đang gọi tôi sao?"
"Đúng đấy! Anh có biết tôi là ai không? Chắc là cũng từng nghe qua tập đoàn nhà họ Chu chứ! Nếu có nghe qua rồi thì mau làm theo lời tôi, không thì sẽ nhận hậu quả khó coi đấy!"
Diệp Yến nghe thấy tên tập đoàn nhà họ Chu, bất chợt hơi lo lắng, với tư cách là tổng giám đốc tập đoàn Vạn Nguyên, cô đều có hiểu biết về các tập đoàn lớn, tập đoàn nhà họ Chu xếp hạng top mười, không phải là người mà cô có thể tùy tiện động đến.
Diệp Yến bước lên trước, định quỳ xuống trước mặt Tiêu Nguyệt nhưng Nhậm Kiến Tường cản cô lại, bước đến trước mặt hai vợ chồng Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt bật cười đắc ý, đúng là có quyền thế muốn làm gì cũng được, cô ta muốn bắt nạt ai cũng được, muốn bắt ai quỳ thì người đó phải quỳ.
“Bốp!", một âm thanh giòn giã vang khắp khu vui chơi.
Nhậm Kiến Tường không làm theo ý cô ta, thẳng tay cho cô ta ăn một cái bạt tai điếng người.
"Miệng cô, hôi quá".
Tiêu Nguyệt bị đánh đến choáng váng, mãi một lúc sau mới kịp tỉnh lại, nói: "Anh dám đánh tôi sao?"
Chu Dương không ngờ là một tên nghèo kiết xác lại dám đánh vợ hắn, mặc dù quan hệ vợ chồng không tốt đẹp gì nhưng Nhậm Kiến Tường đánh vợ hắn cũng như đã đánh chính hắn vậy.
“Này thằng nhãi kia, mày muốn chết à?", Chu Dương giơ nắm đấm lên định đánh vào đầu Nhậm Kiến Tường, nhưng tay hắn vẫn chỉ khựng lại ở trên, không buông xuống được, bởi hai tay Nhậm Kiến Tường đã giữ chặt lấy tay hắn .
"Á, đau".
Chu Dương cảm nhận được một lực lớn, tay Nhậm Kiến Tường mặc dù không cường tráng nhưng lực rất mạnh, khiến Chu Dương cảm thấy tay hắn như sắp gãy, mãi tới khi thấy hắn đau đến nỗi cau mặt lại, Nhậm Kiến Tường mới chịu buông tay.