Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

“Anh có phải là đàn ông không vậy, hồi trước sao tôi lại chịu gả cho anh chứ?", Tiêu Nguyệt tức giận gào lên. Cô ta chưa từng bị ai tát cả, hôm nay bị đánh ra nông nỗi này mà Chu Dương vẫn chẳng hề quan tâm, bảo vệ. Cô ta cũng từng nghĩ đến chuyện ly hôn, có anh trai là võ giả, cô ta cũng từng nghiên cứu về sức mạnh của võ giả, giờ có ly hôn thì cô ta muốn gả cho ai mà chẳng được.

Tay Chu Dương sắp gãy đến nơi mà vẫn bị cô ta chửi rủa: "Đúng là đồ đàn bà bỉ ổi, cô mau im miệng lại đi".

"Hờ hờ, thế à, vậy anh bảo anh trai tôi im miệng đi!"

Sắc mặt Chu Dương thay đổi liên tục, cuối cùng quyết định thỏa hiệp, dỗ dành: "Em yêu à, ban nãy chỉ là những lời nóng giận, làm sao anh lại mắng em được chứ! Cũng tại anh không tốt, giờ anh sẽ gọi điện thoại gọi người đến xử lý tên này".

"Này, mày đợi đó, có bản lĩnh thì đừng đi chứ!", Chu Dương cầm điện thoại lên định gọi người tới.

“Anh đúng là chẳng có chút bản lĩnh gì cả, lại còn bị một người phụ nữ chửi thậm tệ, tôi mà là anh thì chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi", Diệp Viên Viên mỉa mai. Thế giới này rộng lớn, loại người nào cũng có, hôm nay cô ta cũng coi như đã nhận thức rõ được điều này.

Chu Dương bị nói đúng vết thương lòng, cũng chẳng bận tâm đến hình tượng của mình nữa, bật cười dữ tợn, nói: "Thế giới này vốn do những kẻ mạnh làm chủ, cô cứ lo cho thân cô trước đi, đến lúc đó đừng có mà kêu gào thảm thiết nhé!", ở câu nói sau, Chu Dương nói vô cùng thâm thúy, Tiêu Nguyệt không nghe thấy nhưng Nhậm Kiến Tường nghe rõ mồn một, anh chau mày, thầm nói: "Xem ra bài học ban nãy vẫn chưa đủ để anh ta tỉnh ngộ!"

Ngay lúc Nhậm Kiến Tường đang lẩm nhẩm, Chu Dương đã cúp điện thoại.

"Này thằng nhãi, có gan thì đừng có mà bỏ đi chứ!", Chu Dương nói đầy phấn khích, nhưng thực ra trong lòng cũng hơi lo sợ, giờ hắn có thể cho Nhậm Kiến Tường một đòn thì cũng coi như có chút bản lĩnh, nhưng khi đối mặt với Nhậm Kiến Tường, hắn lại không thể nào khơi gợi được máu đánh nhau bởi cú đánh ban nãy của Nhậm Kiến Tường đã cho hắn thấy rõ, hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Dường như Nhậm Kiến Tường không hề nghe thấy, anh bế Diệp Uyên Thư vào lòng, nói: "Thư Thư, đi thôi! Bố đưa con đi cưỡi ngựa gỗ nhé!"

“Vâng ạ!", dù gì Diệp Uyên Thư cũng chỉ là đứa trẻ, nghe thấy sắp được đi cưỡi ngựa gỗ bèn vui mừng háo hức.

"Đi thôi, không cần để ý tới hai người đó nữa", Diệp Yến gật đầu hơi lo lắng.

"Chị à, chị đừng nghĩ nhiều nữa, cứ coi như không may bị chó cắn nhầm đi".

"Nhưng..."

Diệp Viên Viên kéo tay chị gái, nói: "Đi thôi, có chuyện gì thì chồng chị sẽ giải quyết, chị đừng coi thường bản lĩnh của chồng chị chứ!"

Nhậm Kiến Tường bật cười, quay ra nói với Chu Dương đang đứng phía sau: "Anh yên tâm, tôi ở khu vui chơi, nhưng nếu anh gọi người đến tính sổ, làm tôi mất hứng thì đến lúc đó anh cứ biết tay tôi".

Chu Dương nghiến răng, rất lâu rồi không có ai dám nói chuyện với hắn như vậy. Hôm nay, hắn lại gặp đúng người như Nhậm Kiến Tường, đợi gọi người tới xong, nhất định hắn phải đòi lại toàn bộ nhục nhã mà mình đã chịu.

"Anh đúng là đồ vô dụng, tu luyện bao năm nay mà đánh lại không nối thanh niên yếu đuối kia, đúng là công cốc, tôi không biết anh còn tác dụng gì nữa", Tiêu Nguyệt bị tát như vậy mà kẻ thù vẫn bình yên vô sự, bình thản rời đi trước mắt cô ta, trước khi đi lại còn không quên buông lời uy hiếp, điều này khiến cô ta vô cùng căm hận Nhậm Kiến Tường, cũng coi thường chồng của chính mình.

"Tiêu Nguyệt, cô đừng có mà quá đáng, cô đừng quên là hồi đầu cô đã cầu xin tôi cưới cô đấy".

Tiêu Nguyệt bực dọc đáp: "Anh cũng nên nhớ đó chỉ là chuyện quá khứ mà thôi, giờ thì trong mắt tôi, anh chẳng bằng cả con chó tôi khuyên anh đừng có chọc tức tôi, nếu không cả nhà họ Chu nhà anh sẽ không được sống yên ổn đâu. Thật không hổ danh là nhà họ Chu, đều là một lũ chó má".

"Cô...", Chu Dương chỉ tay thẳng mặt Tiêu Nguyệt, cuối cùng đành buông tay, giờ hắn không dám chọc tức cô ta nữa.

"Em à, nhà họ Chu đối xử với em cũng khá tốt, em đừng nói vậy, sau này anh sẽ nghe lời em được chưa?"

Tiêu Nguyệt khẽ cong môi, nói: "Anh à, anh đúng là anh trai tốt của em!"

Mặc dù cô ta từng nghe qua sức mạnh của võ giả, nhưng không ngờ có thể khiến cả nhà họ Chu sợ hãi như vậy.

Sau này nhất định cô ta sẽ đòi lại tất cả nỗi nhục nhã mà cô ta từng chịu đựng, mặc dù ngoài mặt Chu Dương đối xử với cô ta rất tốt, nhưng số lần hắn ở sau lưng cô ta lại lăng nhăng, bắt cá hai tay đã không đếm nổi nữa rồi.

"Em đừng giận, đợi người của anh đến, anh sẽ báo thù cho em".

"Vâng", Tiêu Nguyệt lạnh lùng đáp, giờ cô ta không cần yếu ớt như trước nữa rồi.

Nhậm Kiến Tường dắt mấy mẹ con Diệp Yến đi chơi khắp khu vui chơi, nào là cưỡi ngựa gỗ, ngồi tàu lượn, chơi điện tử, chơi đến tận trưa rồi mới chịu rời đi.

"Cuối cùng cũng dám ra đây rồi, tôi còn tưởng anh sẽ trốn ở đó cả đời chứ!"

Mấy người Nhậm Kiến Tường vừa ra khỏi khu vui chơi đã nhìn thấy Tiêu Nguyệt và Chu Dương, nhưng sau lưng hai người họ còn có hơn hai mươi tên vệ sĩ mặc đồng phục đi theo.

Vẻ mặt Tiêu Nguyệt đầy khinh thường, giờ biết sợ rồi, cho dù thế nào thì cái tát ban nãy cô ta cũng không chịu bỏ qua.

“Anh rể, anh mau cho cô ta một bài học nữa đi, cô ta đúng là dai như đỉa", Diệp Viên Viên biết bản lĩnh của anh rể nên không hề sợ hãi, chỉ có Diệp Yến vẫn đang rất lo lắng, cô không sợ bản thân bị thương, chỉ sợ người thân của mình bị thương mà thôi.

"Tôi nói rồi, nếu vẫn tìm đến làm phiền tôi, anh sẽ phải hối hận đấy, biết vậy rồi mà còn không mau cút đi à?"

Nhìn vào ánh mắt sắc bén của Nhậm Kiến Tường, Chu Dương cảm thấy như đang đứng trước vực sâu, nhất thời không dám đáp lời.

“Bốp", lại là một âm thanh giòn giã, nhưng lần này không phải Nhậm Kiến Tường ra tay mà lại là Tiêu Nguyệt: "Anh có thể đừng vô dụng như thế được không, còn không mau kêu người xông lên à".

Đám vệ sĩ phía sau cũng sững sờ, lần này Chu Dương thật sự không còn mặt mũi nào nữa, chỉ còn nước xả giận lên đám vệ sĩ, đưa chân ra đá vào một tên vệ sĩ, nói: "Bọn mày còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh gãy hai chân nó cho tao".

Vệ sĩ bị chịu trận, vội vàng vây quanh Nhậm Kiến Tường, một vài tên tỏ ra hung hăng, trong tay cầm cây côn.

"Thư Thư đừng sợ, bố vẫn ở đây", Nhậm Kiến Tường xoa nhẹ đầu Diệp Yến ý bảo cô đừng lo.

Hơn hai mươi vệ sĩ xông lên, Nhậm Kiến Tường khẽ nhíu mắt lại, ra tay nhanh thoăn thoắt, đến cả mắt thường cũng khó mà bắt kịp được, chốc lát khiến tất cả đám vệ sĩ ngã sõng soài.

Vì vụ xung đột khá lớn, người vây quanh xem chuyện càng lúc càng nhiều, ban đầu im lặng lo lắng cho Nhậm Kiến Tường, nghĩ là anh đen đủi, nhưng cuối cùng, thấy Nhậm Kiến Tường đánh bại đám vệ sĩ chỉ trong một phút, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, bọn họ cũng nhận ra chàng thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi này không phải là người dễ động vào.

Nhậm Kiến Tường vỗ tay, Viên Viên ngẩng đầu lên: "Tiếp theo đến lượt anh rồi đấy".

"Anh chàng này không lý trí rồi, đó là Chu Dương của nhà họ Chu, cứ coi là anh ta có bản lĩnh, nhưng dám đánh cả Chu Dương, thì đúng là gây họa lớn rồi".

"Nhà họ Chu có tập đoàn lớn đấy".

"Ngoài bọn họ thì còn nhà họ Chu nào dám làm ra chuyện động trời như vậy chứ?"

Nhấn Mở Bình Luận