Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

“Haiz!” Rất nhiều người đều cảm thấy tiếc thay cho Nhậm Kiến Tường.

Nếu lúc trước Chu Dương nghe được những lời này, hắn chỉ thấy kiêu ngạo, kiêu ngạo với tư cách là người nhà họ Chu, nhưng bây giờ nghe xong lại thấy giống như bị khen đểu hơn. Hôm nay, hắn không chỉ bị phụ nữ đánh mà còn bị một thằng nhãi ranh nghèo kiết xác ra oai.

“Tôi sai rồi! Vô cùng xin lỗi, xin anh bỏ qua cho tôi!”, hai mươi bảo vệ bị đánh gục chỉ trong nháy mắt, lớp phòng ngự cuối cùng của hắn cũng bị đánh sụp.

“Anh đúng là vô dụng hết sức!”, Tiêu Nguyệt bỗng dưng cảm thấy vô cùng mất mặt khi làm vợ của một kẻ như vậy: “Đã thế, tôi chỉ còn cách gọi anh tôi tới”.

Đám người Nhậm Kiến Tường không xây xát gì, nếu Chu Dương đã chịu quỳ xuống thì anh cũng không truy cứu thêm nữa. Hơn nữa, anh có thể nhận ra, cảm giác trong lòng Chu Dương bây giờ e là còn khó chịu hơn cả cái chết. Ra tay với một người như vậy cũng không còn ý nghĩa gì!

“Nhãi con, mày chờ đó cho tao! Anh trai tao tới thì chúng mày đừng hòng thoát!”

Nhậm Kiến Tường bỏ đi, anh không muốn mất thời gian đôi co với cô ta. Nếu cô ta không phải phụ nữ thì kết quả mà cô ta nhận lấy không chỉ đơn giản như một cái tát là xong.

“Chúng mày quay lại đây! Ai cho chúng mày đi? Tao phải giết chúng mày!”, lúc này, Tiêu Nguyệt đã trở nên điên rồ.

Tiêu Nguyệt vừa nói vừa rút một con dao găm trên người bảo vệ ra, định đâm vào Diệp Uyên Thư.

“Muốn chết à?”

Đôi mắt Nhậm Kiến Tường liếc ngang, đánh thẳng vào vai phải Tiêu Nguyệt. Tay phải cô ta đau đến mất cả sức, thanh dao găm rơi leng keng trên đất.

“Tao không cam tâm! Chúng mày nhớ lấy, tất cả mọi người ở đây đều phải chết! Toàn bộ đều phải chết!”

Cô ta cảm thấy cánh tay mình gãy mất rồi, xương bị bẻ thành mấy khúc, điều này có nghĩa là Nhậm Kiến Tường chỉ dùng một cú đánh đã chặt đứt cả tay cô ta.

Cô ta chỉ mới được nếm mùi đứng trên người khác chưa lâu đã bị kéo xuống, làm sao cô ta có thể cam lòng được. Trong nhất thời, thù hận và không cam tâm che mờ tâm trí, trở nên mê muội.

“Bố, bố ơi, bố mau ngăn mẹ lại đi!”, tiếng khóc của cậu bé truyền đến.

Diệp Yến không đành lòng bèn kéo tay Nhậm Kiến Tường, lắc đầu. Nhậm Kiến Tường thở dài một hơi, không ra tay nữa. Diệp Yến vội ôm con gái vào lòng, đề phòng lại bị đánh lén lần nữa.

“Chúng ta đi thôi!”, Nhậm Kiến Tường nhỏ giọng nói. Mọi người gật đầu, trường hợp này không phù hợp để tỏ ra ôn hòa chút nào.

Sau khi mấy người Nhậm Kiến Tường đi khỏi, một gã đàn ông cường tráng mới chạy đến, sau khi biết được chuyện gì đã xảy ra, cái tên Nhậm Kiến Tường lập tức được viết lên danh sách những kẻ phải giết của gã.

Người qua đường xì xào bàn tán rằng, hôm nay không uổng công đến dạo chơi ở khu vui chơi Thiên Hoa. Bọn họ nhìn thấy cậu chủ nhà họ Chu quỳ xuống trước mặt một người thanh niên thần bí, và việc hai mươi người bảo vệ của nhà họ Chu cũng bị quật ngã trong nháy mắt.

Ban đầu, nhiều người nghe thấy mấy lời này cũng đáp lại rằng, xạo thì cũng xạo vừa thôi, ai mà tin chuyện này chứ? Ở thành phố Hoa Tây hiện nay, có ai dám đắc tội với nhà họ Chu đâu, huống hồ còn dám bắt Chu Dương quỳ gối!

Nhưng rất nhiều người đã tận mắt nhìn thấy, mấy người thấy hứng thú cũng bắt đầu tin, tất cả đều đang suy đoán thân phận của Nhậm Kiến Tường. Có người nói anh là người nhà họ Vũ, cũng có người nói đó là con trai của ông lớn kia, nhưng toàn bộ những chuyện này đều không liên quan gì đến Nhậm Kiến Tường cả, mà dù có biết thì anh cũng không thèm quan tâm.

Sau khi đưa Thư Thư và Yến Nhi về nhà, anh bị Diệp Viên Viên càu nhàu lôi đi nghe hội phó Trần thuyết giảng. Nhậm Kiến Tường thật sự không muốn đi, anh chỉ muốn ở tận hưởng hai ngày thật vui vẻ bên cạnh gia đình mình, sau đó còn chuẩn bị cho việc nâng cao tu vi. Hơn nữa, cuộc dạo chơi hôm nay lại không vui vẻ gì, nhưng anh không chịu nổi con nhóc Diệp Viên Viên này nài nỉ, thậm chí cô ta còn nhờ Diệp Yến khuyên nhủ giùm. Chẳng còn cách nào khác, Nhậm Kiến Tường đành đi theo Diệp Viên Viên ra ngoài.

“Anh rể, em có mấy người bạn cũng muốn đi cùng, bọn họ sẽ đến ngay”, Diệp Viên Viên lại bắt đầu đứng ngay cổng khu dân cư lẩm bẩm.

“Anh rể, chút nữa em không gọi anh là anh rể đâu”.

“Sao thế?”, Nhậm Kiến Tường ngạc nhiên hỏi.

“Không có trăng sao gì hết, em thấy cách gọi này khó nghe thôi”.

“Tùy em!”, Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ đáp. Con nhóc quỷ này, ai mà biết được trong lòng cô ta đang nghĩ cái gì.

Diệp Viên Viên nở nụ cười vui vẻ: “Đi thôi, Kiến Tường!”, Nhậm Kiến Tường cảm thấy cạn lời, đúng là không biết lớn nhỏ.

Một chiếc Porsche chạy tới trước mặt hai người, cửa kính hạ xuống, một người đàn ông đội nón đen ló nửa đầu ra.

“Viên Viên, đi nào!”

Người đàn ông để ý thấy Nhậm Kiến Tường đứng bên cạnh, lông mày nhíu lại nhưng trong nháy mắt đã giãn ra: “Viên Viên, anh đây là…”

“Đây là bạn mình, tên là Nhậm Kiến Tường”.

Người đàn ông xuống xe, để lộ trang phục hàng hiệu nổi tiếng, hắn đi đến bên cạnh Nhậm Kiến Tường, giơ tay phải ra: “Xin chào, tôi tên là Hồ Dạ Hoa, bạn của Viên Viên chính là bạn của tôi! Sau này có chuyện gì thì có thể đến tìm tôi”.

Nhậm Kiến Tường biết đây chỉ là lời khách sáo. Anh nhìn thấy vẻ đối địch trong mắt Hồ Dạ Hoa khi nãy, nhưng vì ngại đây là bạn của Viên Viên nên anh cũng bắt tay lại.

Người đàn ông cố ý để lộ đồng hồ đeo tay và sợi dây chuyền vàng trên cổ, trị giá của hai thứ này cộng lại hẳn cũng phải hơn mấy chục nghìn tệ.

“Lên xe đi!”

Hai người ngồi vào xe mới thấy bên trong còn có một người phụ nữ mặc váy ngắn màu đen, phần bị lộ ở bắp đùi được đôi vớ đen cao che chắn.

“Lâu ngày không gặp, Lộ Tây!”

“Lâu ngày quá, Viên Viên”, Lộ Tây mỉm cười đáp lại.

“Kiến Tường, đây là bạn cấp ba của em, Lộ Tây, hồi đó chúng em là bạn thân nhất đấy”, Nhậm Kiến Tường gật đầu coi như chào hỏi, trong đầu lại nghĩ rằng, nếu là bạn thân thì sao không xuống xe đón người ta.

“Người anh em, anh và Viên Viên quen biết nhau thế nào vậy?”, xe dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, Hồ Dạ Hoa thuận miệng hỏi.

“Bọn mình á? Bọn mình quen nhau ở trường đại học”.

Không đợi Nhậm Kiến Tường mở miệng, Diệp Viên Viên đã giành nói trước. Nhậm Kiến Tường cứ luôn thấy hình như mình bị lừa, đặc biệt là sau khi trông thấy ý thù địch của Hồ Dạ Hoa lần thứ hai, cảm giác này càng rõ ràng hơn, kiểu như bị người ta lôi ra làm bia đỡ đạn hay giả làm bạn trai, đại loại thế.

“Con nhóc này mưu mô thật đấy!”

Lộ Tây ngồi trên xe ít nói vô cùng, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm con đường phía trước, chỉ khi Hồ Dạ Hoa và Diệp Viên Viên nói chuyện với nhau thì trong mắt cô ta mới có gợn sóng chập chờn.

Nhậm Kiến Tường dễ dàng nhận ra, hẳn là cô Lộ Tây này thích thầm Hồ Dạ Hoa nhưng Hồ Dạ Hoa lại có ý với Diệp Viên Viên, mình chỉ là một người ngoài cuộc nhưng lại bị Diệp Viên Viên kéo vào. Nghĩ tới đây, anh thấy hơi khó chịu nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, Nhậm Kiến Tường cũng không có gì phải sợ.

“Hồ Dạ Hoa, sao cậu lại đột nhiên đổi đường thế?”, Diệp Viên Viên bỗng dưng hỏi, bởi vì cô ta nhớ là đường đến bệnh viện nhân dân gần hơn, vốn dĩ Hồ Dạ Hoa cũng đi con đường đó nhưng chẳng biết sao lại thay đổi hướng khác.

“Viên Viên! Cậu nhìn chiếc xe trước mặt kia kìa, đó là xe của hội phó Trần, chúng ta đi theo xem thử có xin được chữ ký không”.

Nhấn Mở Bình Luận