“Có thật không vậy? Cậu đừng có mà lừa mình”, Diệp Viên Viên kích động nói.
“Bố mình may mắn từng được gặp hội phó Trần, thông tin này là ông ấy nói cho mình biết. Nhãn hiệu và biển số xe mình đều nhớ cả!”
Hồ Dạ Hoa khoe khoang, nhìn biểu cảm của Nhậm Kiến Tường thông qua gương chiếu hậu, hy vọng có thể nhìn ra chút cảm xúc từ bên trong, thế nhưng đáng tiếc là từ đầu tới cuối, ánh mắt của Nhậm Kiến Tường đều nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, căn bản không có chút cảm xúc dao động nào.
“Ngay cả xe của hội phó Trần mà cậu cũng biết, xem ra lăn lộn cũng khá đấy!”, Diệp Viên Viên hơi kích động, sắp được nhìn thấy thần tượng của mình rồi.
Nhận được lời khen, Hồ Dạ Hoa hết sức vui vẻ, chỉ là Lộ Tây ngồi phía sau thì càng thêm trầm mặc, không nói năng gì.
Nơi hội phó Trần đang đứng là một phòng khám nhỏ, Hồ Dạ Hoa vội vàng gọi điện thoại: “Tiểu Thuận, Tranh Tử, hai cậu mau tới đi, mình gửi vị trí cho rồi đó, mình nhìn thấy xe của hội phó Trần rồi, lát nữa mình định tìm bọn họ xin lấy vài chữ ký”.
“Thật đấy, hai người mau tới đi, mình không lừa hai người, cơ hội này không thể bỏ lỡ được đâu”.
Hồ Dạ Hoa cúp máy, đắc ý nói: “Đợi lát nữa hội phó Trần chắc hẳn sẽ nể mặt bố mình, Viên Viên, cậu cũng có thể hỏi hội phó Trần một số vấn đề về y thuật, nếu như ông ấy rảnh, nể mặt bố mình thì nhất định sẽ giảng giải cho cậu nghe”.
“Vậy thì cảm ơn nhiều nhé! Kiến Tường, anh nói anh cũng biết về y thuật, tới lúc đó có thể gặp hội phó Trần, anh vẫn chưa hiểu rõ về tiếng tăm của ông ấy lắm, theo em thấy, nếu như bàn về thực lực thì phó hội phó Trần nhất định sẽ trở thành hội trưởng nhiệm kỳ sắp tới”.
Sắc mặt của Hồ Dạ Hoa hơi đông cứng lại, rõ ràng là công lao của hắn, mà Diệp Viên Viên lại không hề để ý tới hắn, chỉ là sau khi tiện miệng nói tiếng cảm ơn thì lại quay sang nói chuyện với Nhậm Kiến Tường.
“Người anh em! Anh cũng học y à? Đã thi bằng hay chưa?”, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng hắn cũng không thể viết hết cảm xúc lên trên mặt, nói chuyện vẫn cực kỳ ôn hoà.
“Không! Tôi chỉ hiểu chút bề nổi, không có dự định theo nghề y”.
“Anh yên tâm, bạn bè của Viên Viên thì cũng là bạn bè của tôi, nếu như anh không tìm được công việc thì tôi sẽ giúp anh giới thiệu”, lời nói nghe thì có vẻ rất quan tâm, thế nhưng trên thực tế Hồ Dạ Hoa lại đang ngầm nhắc nhở Nhậm Kiến Tường về cách biệt giữa hai người.
Bởi vì hội phó Trần đã vào trong phòng khám nhỏ kia nên Hồ Dạ Hoa cũng tìm một chỗ để đỗ xe lại.
Hai người Diệp Viên Viên và Hồ Dạ Hoa cực kỳ kích động, nhanh chóng tiến vào bên trong phòng khám.
“Không biết mấy người tới đây có chuyện gì?”, một cô gái mặc đồ vệ sĩ đứng trước cửa chặn lối đi lại.
“Hội phó Trần ở bên trong nhỉ! Chúng tôi tới tìm hội phó Trần, phiền cô thông báo một tiếng”.
“Xin lỗi! Hội phó Trần đang có việc bận, ông ấy đã nói không muốn gặp ai hết”.
Hồ Dạ Hoa thấy hơi mất mặt, lên tiếng nói: “Bố tôi là gia chủ nhà họ Hồ, trước đây đã từng gặp mặt hội phó Trần, phiền cô thông báo lại lần nữa”.
Sau khi cô gái do dự một lát thì bước vào trong cánh cửa bên cạnh.
“Hội phó Trần, bên ngoài có người muốn gặp ông”, bọn họ đứng cách hội phó Trần rất gần, vậy nên có thể nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong phòng.
Nhậm Kiến Tường căn bản chẳng buồn bận tâm, thế nhưng tâm trạng của Diệp Viên Viên lại cực kỳ kích động, cô ta kéo Nhậm Kiến Tường nhích lại bên trái hai bước, vừa khéo có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
“Nhà họ Hồ gì? Không gặp”.
Hồ Dạ Hoa đứng bên ngoài cửa cũng nghe thấy rồi, lập tức cảm thấy lúng túng, thế nhưng hội phó Trần không nể mặt hắn thì hắn cũng chẳng thể tức giận.
Nhậm Kiến Tường cảm thấy hơi buồn cười, tên Hồ Dạ Hoa này muốn thể hiện quan hệ của mình rộng tới độ nào, kết quả lại tự chuốc nhục vào thân.
Kết quả anh vừa cười đã bị Hồ Dạ Hoa nhìn thấy, trong lòng tức tới ngứa ngáy, muốn tìm cơ hội để dạy dỗ Nhậm Kiến Tường một phen, khiến cho Nhậm Kiến Tường không ngóc đầu lên nổi.
Hội phó Trần đang khám bệnh cho một ông lão bên trong phòng, ông ta cảm nhận được có người đang nhìn mình thì liền ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn đã nhận ra ngay Nhậm Kiến Tường.
“Tiền bối!”, hội phó Trần lầm bầm một tiếng, ông ta nhìn kỹ lại một lượt, xác định đúng là Nhậm Kiến Tường.
“Mau mau mau! Mời người bên ngoài vào trong này”.
Cả đoàn người đang chuẩn bị rời đi, dù gì hội phó Trần cũng là nhân vật lớn, không gặp bọn họ cũng là điều hiển nhiên.
Thế nhưng một câu nói của hội phó Trần lại khiến cho mọi người ngẩn ra, Diệp Viên Viên và Hồ Dạ Hoa cùng dừng bước, trong lòng kích động không thôi.
“Mình đã nói hội phó Trần nhất định sẽ nể mặt bố mình”, Hồ Dạ Hoa đắc ý nói, đồng thời liếc nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ khiêu khích.
Nhậm Kiến Tường cười khổ, hội phó Trần này đoán chừng vừa mới nhìn thấy anh rồi nên mới bảo bọn họ dừng lại.
“Được đấy! Hồ Dạ Hoa, bây giờ lại có máu mặt như thế”, Diệp Viên Viên vui vẻ nói.
“Đây đều là chuyện nhỏ, chúng ta mau vào trong đi”, Hồ Dạ Hoa giả vờ bình thản nói, thật ra trong lòng đã vui tới độ nở hoa luôn rồi.
“Tiền…”, mấy người Nhậm Kiến Tường vừa bước vào trong phòng, hội phó Trần đã buột miệng chuẩn bị gọi hai tiếng “tiền bối”, thế nhưng Nhậm Kiến Tường lại ngắt lời ông ta, hơn nữa còn làm động tác suỵt.
“Đây chính là hội phó Trần sao? Ngưỡng mộ đã lâu”.
Hội phó Trần hiểu ý, ông ta biết có lẽ Nhậm Kiến Tường không muốn để lộ thân phận của bản thân.
“Không biết mấy người bạn trẻ tuổi tới tìm tôi có chuyện gì thế?”
Trong lòng Hồ Dạ Hoa thấy hơi khó hiểu, hắn cũng không ngờ mối quan hệ giữa bố mình và hội phó Trần cũng không tệ, hội phó Trần không chỉ tiếp đón bọn họ mà nói chuyện vui vẻ hoà nhã tới thế.
“Hội phó Trần, tôi là con trai của Hồ Tam, ban nãy tôi nhìn thấy xe của ông đỗ bên ngoài nên chuẩn bị tới đây muốn xin chữ ký của ông”.
Nói thật thì hội phó Trần căn bản chẳng thể nhớ nổi ai là Hồ Tam, thế nhưng nể mặt Nhậm Kiến Tường thì vẫn hoà hảo nói: “Xem ra nhà họ Hồ cũng sinh ra được một đứa trẻ không tồi chút nào, tuổi còn trẻ mà đã giỏi giang như thế”.
Được hội phó Trần khen ngợi, Hồ Dạ Hoa chỉ cảm thấy cả người mình lâng lâng, sau khi nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ khiêu khích thì đáp lời: “Nào có, hội phó Trần chính là tấm gương của tôi, nếu như trình độ y thuật của tôi bằng một nửa của ông thôi thì tôi cũng mãn nguyện lắm rồi”.
“Đúng thế! Hội phó Trần, có thể ký tên cho chúng tôi không?”
“Đương nhiên là được rồi”, hội phó Trần vuốt chòm râu nói, đồng thời lấy từ trong túi ra một cái bút rồi ký tên cho mấy người họ.
Đương nhiên là ngoại trừ Nhậm Kiến Tường ra, hội phó Trần cũng tự mình hiểu rõ, sau khi ký tên cho những người khác thì cất bút đi.
“Dạ Hoa, hội phó Trần đâu?”
Vào lúc hội phó Trần vừa cất bút đi, một giọng nói giống như tiếng chuông lớn bất chợt vang lên, cánh cửa bị mở ra đột ngột, có hai người cùng xông vào bên trong.
Nhậm Kiến Tường quan sát hai người này một lượt, một người có râu quai nón chính là người vừa mới hô lên ban nãy, còn một người nữa chỉ cao hơn một mét rưỡi, hơn nữa người còn rất gầy yếu, giống như một cơn gió thổi qua là sẽ bị cuốn bay.
“Hai vị này là?”, hội phó Trần nghi hoặc hỏi.
“Hai người này là bạn của tôi, cũng là fans hâm mộ trung thành của ông”, Hồ Dạ Hoa giải thích. Vẻ đắc ý viết rõ trên mặt hắn, có thể nói chuyện với hội phó Trần là điều mà biết bao nhiêu người mơ tưởng đến.
“Đúng thế đúng thế! Hội phó Trần, sự tích truyền kỳ của ông năm đó đã gây chấn động toàn Hoa Hạ”, người có râu quai nón nói với vẻ sùng bái.