Lý Nhậm Bằng đang trò chuyện thì bỗng nghe tiếng chuông điện thoại vang lên liền sau đó mở máy.
- "Anh Nhậm Vũ, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi sao anh còn chưa đến?"
Giọng người ở đầu kia vang lên:
- "Anh đang trên đường tới, do hôm nay công ty xảy ra vài trục trặc cho nên sẽ đến sau. Mà nè, con bé thích gì sẵn tiện anh mua quà đến đó."
Nói rồi, Lý Nhậm Vũ cúp máy liền sau đó tập trung lái xe.
Ở phía bên trong buổi tiệc, không khí dần trở nên náo nhiệt. Sở Hạ đang cùng các bạn nhảy múa, cô không quên giữ chặt tay Ngôn Chính Phàm khiến anh có chút khó xử. Mà không sao, dù sao hôm nay cô bé cũng là nhân vật chính cho nên đành chiều lòng cô vậy. Sở Nguyệt trong lúc trò chuyện không quên để ý đến con trai, thằng bé vẫn ngoan ngoãn tại nơi cắt bánh khiến cô cảm thấy an tâm bèn quay sang tiếp tục nói chuyện.
- "Mày thấy thằng nhóc đó chưa?"
Hai gã đàn ông thậm thò thậm thụt ở một góc khuất, nhìn ngó tất cả những người ở bên trong nhà hàng, trên tay bọn chúng là tấm hình của Sở Kiệt.
Tuy nhiên, hành động lén lút của bọn chúng khiến Sở Kiệt cảnh giác. Cậu cảm giác có ai đó luôn nhìn chằm chằm về phía mình bèn lấy con dao cắt bánh đang đặt trên bàn tiệc cho vào túi.
- "Là thằng nhóc đó."
Hai tên lén lút phát hiện ra cũng đúng lúc Sở Kiệt bước từng bước ra phía ngoài. Hiện tại, cậu đã ở bên ngoài. Ngay khi Sở Kiệt nghe thấy âm thanh sột soạt từ phía bụi cây thì bất ngờ có một cánh tay đằng sau dùng vải nhét vào miệng sau đó nhấc bổng cậu lên mà chạy thật nhanh về phía chiếc xe đang đậu ở bên kia đường.
Kì lạ thay, bọn bắt cóc cảm thấy có gì đó bất thường. Nếu như là đứa trẻ khác, ngay khi bị bắt cóc sẽ cố vùng vẫy, kêu gào còn Sở Kiệt thì lại không. Trong đầu cậu bé hiện lên hàng ngàn suy nghĩ.
- "Bọn chúng bắt cóc mình làm gì chứ? Hơn nữa, trong khăn không có tẩm thuốc, có lẽ hai người này chỉ mới vào nghề. Nếu mọi người phát hiện mình bị bắt cóc, chắc chắn buổi tiệc của Sở Hạ sẽ hỗn loạn. Chi bằng...tự mình xử lí."
Tên vác cậu trên vai khẽ hướng mắt nhìn, ngay lập tức Sở Kiệt giả vờ khóc lóc, trên mặt không ngừng tỏ ra sợ hãi. Cậu đưa mắt quan sát xung quanh đường, đúng lúc nhìn thấy ánh sáng của chiếc xe từ xa, Sở Kiệt lập tức liếc mắt ra hiệu. Cậu ra sức vùng vẫy để những viên kẹo trong túi rơi xuống đất.
Nào ngờ, chiếc xe hơi đằng sau ấy chính là xe của Nhậm Vũ. Đúng lúc anh đang trên đường trở về liền thấy hai bóng người lén lúc, trên vai vác theo cậu bé băng ngang qua đường.
Lý Nhậm Vũ liền gọi điện báo cảnh sát, sau đó âm thầm đuổi theo sau chiếc xe phía trước.
- "Haha, chưa bao giờ tao thấy bắt cóc trẻ con dễ dàng đến thế. Thằng bé này sợ quá đến nổi ngất đi rồi."
Bọn bắt cóc cười hả hê. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của bọn chúng. Sở Kiệt hiện tại bị trói hai tay và hai chân, trên miệng bị bịt kín. Bọn chúng nhốt cậu vào trong thùng container, chỉ chừa một khe hở. Một gã hớn hở bèn gọi điện báo với người ở đầu dây bên kia:
- "Ông chủ, mọi việc thuận lợi."
- "Tốt lắm. Đối xử tốt với thằng nhóc đó. Nó hiện tại chính là tờ hợp đồng trăm tỷ của tao đó. Đợi đến khi Diệp Sở Nguyệt phát hiện con trai mình bị bắt cóc, chúng ta sẽ ra điều kiện với cô ta để đưa đứa bé về."
Mạc Chấn Quan nhếch môi cười đắc ý.
Sở Kiệt hai mắt nhắm chặt, đôi tai tập trung cao độ mà lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện.
- "Thì ra bọn chúng bắt cóc mình vì muốn ép mẹ hợp tác làm ăn. Tạm thời, mình được xem là an toàn."
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN