Edit by Táoo ~
———————————
Vưu Thị Hoạ ngồi trên giường ăn kẹo, phức tạp nhìn Dung Giai đang cẩn thận rót nước nóng cho mình.
Bây giờ thủ đoạn của tra nam cao như vậy sao, thật là cẩn thận tỉ mỉ mà!!!
"Này, cẩn thận nóng." Dung Giai nhìn đôi mắt vẫn phiếm hồng của cô, có chút đau lòng.
"Ừm, cảm ơn, cậu mau về lớp đi, lá nữa bạn tôi tới đây rồi." Vưu Thị Hoạ nhận lấy cốc nước, giọng điệu vô cùng chân thành tha thiết.
"Không vội." Dung Giai đưa tay vuốt mái tóc xám bạc một cái, rồi giương mắt nhìn cô, chờ tới khi Vưu Thị Hoạ nghi hoặc nhìn qua lại vội vàng dời đi tầm mắt.
Vưu Thị Hoạ cảm thấy nếu còn tiếp tục nữa chắc cô không chịu nổi mất lập tức nói rõ, "Bạn học, hôm nay rất cảm ơn cậu đã đưa tôi tới phòng y tế, nhưng nếu cậu còn tiếp tục như vậy, bạn gái cậu sẽ không vui đâu."
"Tôi không có bạn gái." Dung Giai nhướn mày nhìn thẳng vào mắt cô trả lời.
"Lý Tư Vũ không phải bạn gái cậu sao?" Còn không thừa nhận?
"Ai vậy? Tôi không quen." Dung Giai nhíu mày, dáng vẻ hoài nghi không giống đang giả bộ.
Vưu Thị Hoạ lại cúi đầu nhấp một ngụm nước, không muốn tiếp tục chủ đề này. Ánh mắt của nam sinh trước mắt giống như một con sói nhìn cô chằm chằm khiến cô cũng phải hoảng hốt.
Thấy cô cúi đầu không nói, Dung Giai nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô hỏi, "Cậu có bạn trai sao?"
Bàn tay cầm cốc nước của Vưu Thị Hoạ nắm chặt, biểu tình bỗng chốc lạnh đi, "...không có."
Dung Giai nghe vậy trong lòng vui vẻ, giọng nói chờ mong, "Vậy, làm bạn gái tôi đi?"
"Xin lỗi." Vưu Thị Hoạ nghe rõ ràng anh nói gì, một lúc sau đã đưa ra đáp án không chút do dự.
Hai người nhất thời không nói chuyện, bốn phía yên tĩnh, giống như một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được.
"Tôi về lớp trước." Vẫn là Vưu Thị Hoạ lên tiếng đánh tan yên lặng, cô ngồi dậy muốn xuống giường đeo giày.
"Cậu nằm xuống đi, tôi đi trước." Giọng nói Dung Giai nhàn nhạt không rõ cảm xúc, anh đứng lên nhìn thoáng qua Vưu Thị Hoạ, "Về sau cậu nhớ trên người phải mang theo kẹo, còn có..." Anh dừng một lát, chờ Vưu Thị Hoạ nhìn mình, hai người bốn mắt nhìn nhau mới nói tiếp, "Tôi muốn theo đuổi cậu." Nói xong mới ra khỏi cửa."
Thấy anh rời đi, Vưu Thị Hoạ thở ra một hơi, cô có thể nhìn ra được anh đang tận lực duy trì hình tượng của mình không để lộ vẻ cuồng bá kiêu ngạo, đáng tiếc là không thành công với cô, cuối cùng khi ánh mắt giao nhau, thế nào cô lại cảm thấy anh có chút ấm ức??
Cũng không để câu cuối cùng anh nói vào trong lòng, cô lấy điện thoại vào tường nhà Dung Giai, vòng bạn bè của anh vô cùng sạch sẽ, không có ảnh chụp riêng mình cũng không có ảnh với nữ sinh nào khác, trạng thái đăng cũng không nhiều lắm, thỉnh thoảng chỉ chia sẻ tin tức bóng rổ hay bóng đá gì đó, cô xem một lúc thấy đã thấy vô vị, còn không bằng vòng bạn bè của bố cô nữa!
Nghĩ một chút, cô mở giao diện nhắn tin, gửi qua một bao lì xì.
Cô không thích thiếu nợ người khác.
Lúc sau, cô gửi tin nhắn cho Vân Đoá, nói một chút chuyện vừa xảy ra, trực tiếp giản lược chuyện gặp Dung Giai, bảo Vân Đoá không phải lo lắng cho mình, giúp mình xin nghỉ.
Phòng y tế vô cùng yên tĩnh, cô nhìn túi kẹo to trên giường có chút đau đầu.
Sau khi Dung Giai ra khỏi phòng y tế, xác định thiếu nữ trên giường không thể thấy mình mới thả lỏng biểu tình, cả người suy sụp.
"Mẹ nó!" Anh đưa chân lên, hung hăng dùng sức đạp vào cây liễu bên cạnh khiến thân cây run run.
Ấm ức, khó hiểu, đau lòng.
Anh không hiểu vì sao mình lại bị từ chối, rõ ràng lớn lên đẹp trai, trong nhà có tiền, thành tích học tập tốt, vì sao cô lại không thích mình?
Điện thoại rung lên, trong lòng Dung Giai thầm nghĩ, liệu có phải cô nhắn không? Vừa rồi mặt đối mặt nên cô ngại ngùng, bây giờ nhắn tin wechat đồng ý với anh?
Dung Giai gấp không chờ nổi mở wechat, quả nhiên là cô!
Anh cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài, ngón tay cũng phát run.
Mở cuộc trò chuyện, là một bao lì xì còn có một câu cảm ơn.
Trong nháy mắt đó, Dung Giai chỉ muốn ném bay điện thoại đi.