Edit by Táoo ~
——————————
Dung Giai xuất huyết dạ dày vẫn rất nghiêm trọng, một buổi sáng đã truyền không biết bao nhiều thuốc, bác sĩ còn không cho anh ăn cơm, chỉ có thể ăn một chút đồ lỏng.
Vưu Thị Họa nhìn sắc mặt anh trắng bệch, đau lòng đưa tay xoa tóc anh, hốc mắt vẫn đỏ bừng, "Sao anh lại khiến bản thân trở nên như vậy?"
Dung Giai cầm lấy tay cô đặt bên môi hôn một cái, cười không đáp.
Bởi vì anh rất xấu xa.
Lúc trước trùng hợp gặp tai nạn mà khiến cô rung động, tiện lừa cô tới tay, bây giờ anh lại nhịn không được muốn giở trò cũ, uống rượu khiến bản thân nhập viện, đánh cược cô có thể quay lại nhìn anh một cái hay không.
Cũng may là thành công.
Giường bệnh phòng VIP không giống phòng thường, vô cùng rộng, hai người nằm không thành vấn đề, nhưng Dung Giai gọi Vưu Thị Họa lên nằm cùng nhiều lần mà cô không đồng ý, chỉ sợ không cẩn thận nằm vào chỗ bị thương của anh.
Cô rót một ly nước ấm đặt đầu giường cho Dung Giai, sau đó cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh.
Không quay về thủ đô, cũng phải giải thích cho bố mẹ chút.
Qua cửa phòng bệnh, Vưu Thị Họa nhìn ánh mắt của Dung Giai giống như sợ cô chạy trốn vậy, có chút bất đắc dĩ cười, cũng không đi xa, đứng ngay cửa kính để anh có thể nhìn thấy mình.
Cũng may là cô thực sự thi vào được lớp chọn, hơn nữa cô còn làm nũng bán manh, hứa hẹn sẽ đăng kí nguyện vọng thi đại học ở thủ đô, cuối cùng cũng lừa gạt được bố mẹ.
Tắt điện thoại, Vưu Thị Họa quay về phòng bệnh, Dung Giai cũng không thu hồi ánh mắt dính trên người cô mà càng ngày càng trở nên nóng rực.
"Sao không uống nước?" Vưu Thị Họa ngồi ở mép giường nhìn ly nước không bớt một chút nào, nhíu mày hỏi, cô gọi điện thoại ít nhất cũng mất gần một tiếng đồng hồ, nước trong ly cũng đã nguội mà không bớt đi ngụm nào.
"Không có sức, không lấy được." Dung Giai uể oải dựa vào đầu giường, đáng thương nhìn cô, "Đút anh đi."
Không lấy được...? Lý do tốt đấy.
Khuôn mặt Vưu Thị Họa không chút biểu tình vỗ tay trong lòng, vẫn là đưa tay cầm ly nước đưa tới bên môi anh.
Dung Giai nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lập tức lui đầu ra xa, "Đắng quá!"
Vưu Thị Họa nhìn thấu ý đồ của anh, yên lặng thở dài, "Đừng diễn nữa."
Biểu tình trên mặt thiếu niên trong nháy mắt đọng lại, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị vạch trần.
Vừa rồi anh lén tra baidu mấy kịch bản để lừa gạt bạn gái chăm sóc mình, vậy mà đều là rác rưởi! Rác rưởi!
Vưu Thị Họa thấy đôi mắt lóe sáng của anh trong nháy mắt tối sầm, có chút dở khóc dở cười.
Cô cúi đầu uống một ngụm, sau đó tới sát đôi môi không chút huyết sắc nào của anh, truyền qua.
Hai mắt Dung Giai sáng ngời ngậm lấy ngụm nước cô đưa tới nuốt xuống, còn không quên dùng đầu lưỡi càn quét trong miệng cô một vòng, lúc này mới chưa đã thu hồi đầu lưỡi, hai mắt lại chờ đợi động tác tiếp theo.
Một ly nước cứ như vậy truyền từ miệng thiếu nữ qua, một giọt Dung Giai cũng không để thừa.
Chờ tới khi uống hết nước, đôi môi Vưu Thị Họa đã sưng đỏ.
Cô bất đắc dĩ nhìn Dung Giai vẫn đang chờ mong, đưa chiếc ly không tới trước mặt anh, "Anh xem, hết rồi."
Dung Giai thất vọng chẹp miệng, một ly nước ít quá, anh còn chưa uống đủ.
Nhưng mà, đây là ly nước ngọt nhất anh từng uống.
"Họa Họa, lên đây." Dung Giai lại lần nữa xốc chăn lên, dùng tay không cắm kim truyền vỗ lên giường bệnh trắng tinh, "Giường lớn lắm, nằm xuống."
Vưu Thị Họa lắc đầu, "Không được, em sợ sẽ đè lên anh."
Có khả năng cô nằm lên giường là ngủ được luôn, tư thế ngủ còn không thành thật, nếu như ngủ lộn xộn rồi đụng phải dạ dày Dung Giai thì phải làm sao bây giờ? Bây giờ anh vô cùng yếu ớt, một chút va chạm nhỏ cũng không chịu đựng nổi.
Dung Giai mím môi có chút không vui, anh nhìn thần sắc kiên quyết của cô, hai mắt trầm xuống muốn dùng tay bế cô lên.
"Anh làm gì vậy?" Vưu Thị Họa bị động tác của cô dọa, chạy tới ấn anh quay lại giường, giận dữ.
"Em lên đây đi." Dung Giai nghiêm túc lặp lại một lần nữa.
Anh muốn ôm cô, muốn hưởng thụ hương thơm ngọt ngào chỉ thuộc về cô, không ôm được cô, trong ngực anh cảm thấy trống rỗng, trong lòng cũng cảm thấy vắng vẻ.
"Anh còn như vậy em sẽ ra ngoài đấy!" Vưu Thị Họa bị anh làm cho tức giận, uy hϊếp buột miệng thốt ra.
"Vậy anh sẽ rút kim truyền ra đi cùng em!" Dung Giai không nhượng bộ, còn làm bộ muốn rút kim tiêm.
"Dung Giai!" Khuôn mặt Dung Giai tức giận đỏ bừng, sao anh lại không để ý tới thân thể mình như vậy!
Tuy rằng không muốn thấy cô tức giận, nhưng Dung Giai vẫn cắn răng không lùi bước, chính là muốn phải ở bên Vưu Thị Họa.
Vưu Thị Họa nghiến răng trong chốc lát, vẫn thỏa hiệp.
Cô biết, cô chỉ cần ra khỏi phòng này nửa bước, Dung Giai tuyệt đối nói được làm được, rút kim truyền đuổi theo sau.
Giường bệnh rất lớn, nếu hai người nằm cách xa nhau sẽ không có vấn đề gì cả.
Vưu Thị Họa chậm rãi cởi giày, cẩn thận nằm thẳng bên cạnh Dung Giai, một cử động cũng không dám, chỉ sợ không cẩn thận đụng tới anh.
Dung Giai thấy cô cuối cùng cũng đồng ý, mỹ mãn cười cười, lập tức vươn tay ôm lấy cô, kéo cô lại phía mình làm khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, hai thân thể thân mật dán sát nhau, sau đó cúi đầu chôn mặt vào tóc cô, ngửi hương thơm ngọt ngào chỉ thuộc về cô.
Là hương hoa nhài.
Chút cảm giác không thể tin trong lòng bây giờ cũng đã biến mất.
Giờ khắc này anh mới tin tưởng, cô thực sự đã trở lại, tha thứ cho anh.
Vưu Thị Họa bị động tác của anh dọa sợ, nhưng cũng không dám giãy giụa phản kháng, ngoan ngoãn để mặc anh, cuối cùng bị anh thân mật ôm chặt, tư thế chiếm hữu tuyệt đối.
"Họa Họa?" Dung Giai nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô, hơi thở ấm áp phun sau gáy cô.
"Ừm?" Cô lên tiếng chờ anh nói tiếp.
"... Không sao." Dung Giai thỏa mãn cười, sườn mặt dán sát vào khuôn mặt tinh tế không tì vết của cô, "Ngủ một lát đi.
Đã lâu rồi anh không có được một giấc ngủ ngon, mượn rượu cũng chỉ có thể đạt được giấc ngủ ngắn ngủi, hôm nay cuối cùng cũng đã có thể được ngủ một giấc.
Không còn nhắm mắt lại là nhìn thấy cô thương tâm kiên định nói hai chữ chia tay nữa, thật tốt.
Vưu Thị Họa mơ màng lên tiếng rồi chậm rãi nhắm mắt.
Cô cũng như vậy, mấy ngày nay vì chuyện chia tay với Dung Giai mà cô ngủ không ngon, hôm nay là bị kinh hãi, còn đứng lâu như vậy, bây giờ nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cơn buồn ngủ cũng như thủy triều ập đến.