Edit by Táoo ~
——————————
Đã rất lâu rồi cô chưa có giấc ngủ nào thoả mãn như vậy.
Vưu Thị Hoạ còn buồn ngủ, mơ màng mở mắt, nhìn căn phòng tối tăm cũng không biết bây giờ là mấy giờ.
"Tỉnh?" Nụ hôn nóng rực dừng trên mặt cô, Vưu Thị Hoạ 'ừm' một tiếng, xoay người ôm lấy thiếu niên bên cạnh làm nũng cọ cọ.
Thiếu niên cười nhẹ một tiếng, vươn ngón tay thon dài vuốt mái tóc đen nhánh của thiếu nữ, từng chút từng chút một, động tác thong thả dịu dàng.
Thần trí vốn đang mơ màng của Vưu Thị Hoạ tỉnh táo ngay lập tức, cô cứng người lại, trước hết quan sát tư thế ngủ của mình có nghiêm túc hay không, có đè lên người bên cạnh hay không.
Cũng may cô ngủ say không lộn xộn, tay chân không đặt linh tinh, nhưng mà...
Cô giật mình ngồi dậy, nương theo ánh sáng tăm tối nhìn lại gối đầu, quả nhiên không biết từ khi nào cô đã gối lên cánh tay anh, thời gian có khi còn không ngắn...
"Tay anh mỏi không?" Vưu Thị Hoạ xoa tay anh hỏi.
Vậy mà anh cũng không biết rút tay về, còn ngây ngốc để cô gối, Vưu Thị Hoạ thở dài, cũng không đợi anh trả lời, chân trần xuống giường kéo rèm ra.
Mặt trời đã ngả về hướng tây, ánh nắng chiều còn vương ở phía chân trời, sắc đỏ cam nhuộm đẫm nửa không trung.
Vưu Thị Hoạ không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp mỹ lệ này, vội vàng trở lại phòng bệnh xoa bóp cánh tay cho Dung Giai.
Dung Giai mê muội nhìn sườn mặt nghiêm túc của cô, trong lòng như ăn đường mật.
"Bác sĩ tới rút kim truyền cho anh lúc nào em cũng không biết..." Vưu Thị Hoạ nhăn mặt m vui nói, rõ ràng là cô muốn chăm sóc Dung Giai, không nghĩ tới bản thân còn ngủ sâu hơn người bệnh như anh, còn hồn nhiên nằm lên tay anh lâu như vậy...
Dung Giai gập cánh tay, dùng sức ôm thiếu nữ còn chưa có phản vào lồng ngực, hôn lên mặt cô, giọng nói sủng nịch, "Ngoan, là anh bảo bác sĩ làm nhẹ nhàng một chút, sợ đánh thức em..."
Cánh tay anh cũng do anh trộm nhét xuống dưới đầu cô, chính là muốn ôm trọn cô vào ngực.
Vưu Thị Hoạ bĩu môi, không nói gì thêm, chỉ chôn đầu vào ngực anh, tay ôm chặt anh.
Hai người yên lặng ôm nhau, trong phòng tràn đầy hương vị ngọt ngào, mãi cho tới khi Vưu Thị Hoạ ngồi dậy lần nữa, lấy điện thoại ra.
"Anh tra được người kia là ai chưa?" Cô vừa hỏi vừa mở wechat của người gửi video kia.
Sắc mặt Dung Giai lập tức thay đổi, vươn tay muốn lấy điện thoại của cô. Thật sự anh không muốn nhìn thấy video kia thêm chút nào nữa, mỗi lần nhớ tới trong lòng lại đau như cắt, càng miễn bàn tới việc hồi tưởng lại cảnh tượng khi đó.
Vưu Thị Hoạ nhanh chóng né tránh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Dung Giai, "Em còn không thèm để ý, anh như vậy làm gì chứ? Việc cấp bách bây giờ là bắt được người này!"
Dung Giai đối mặt với cô hai giây không nhịn được quay đầu đi, anh không có biện pháp nào làm bộ như không có việc gì xảy ra mà nhìn thẳng đôi mắt đen trong suốt của cô.
"Dung Giai..." Vưu Thị Hoạ tránh khỏi cái ôm của anh, ngồi quỳ trên giường, dịu dàng gọi anh một tiếng, thấy anh không có phản ứng cũng không nhìn mình, cô dứt khoát dùng tay xoay mặt anh lại, ép anh nhìn thẳng vào mình.
"Hơn nữa, chuyện này em cũng sai... thật xin lỗi."
Hai mắt lấp lánh của thiếu nữ tràn đầy vẻ áy náy, trước kia cô không hiểu gì, lại bị người nhà chiều hư mà tuỳ hứng kiêu ngạo, sau khi ở bên Dung Giai lại càng được anh sủng lên tận trời.
Cô chưa từng nhìn thấy Dung Giai lo được mất, chỉ biết dùng cách của mình đối với anh thật tốt, nói muốn anh tin tưởng mình nhưng lại không cho anh cảm giác an toàn.
"Hoạ Hoạ, em đang nói gì vậy?" Dung Giai khϊếp sợ nhìn thiếu nữ cười chua xót trước mắt, cảm giác như trái tim lại phát đau.
"Em nói..." Vưu Thị Hoạ ghé sát lại khuôn mặt tuấn mỹ của anh, ngữ khí nghiêm túc, "Em rất thích anh."
Mặt trời đã lặn, ánh sáng trong phòng càng ngày càng tối.
Dung Giai nhìn thiếu nữ nói lời âu yếm, trái tim không nhịn được ngày càng đập nhanh, đầu óc trống rỗng, chỉ trong giây lát mà như nổi lên một trời pháo hoa đủ màu sắc trước mắt.
Cuối cùng anh cũng chờ được rồi.
"Cho nên... anh trai và Hoạ Hoạ bắt người xấu được không? Nếu như người đó nhắm vào anh trai, sau này anh trai bị thương Hoạ Hoạ sẽ đau lòng..." Thấy thần sắc anh thay đổi, Vưu Thị Hoạ biết anh đã dao động, không ngừng cố gắng làm nũng bên tai anh, quả nhiên thấy anh gật đầu.
Vì thế cô lại ngoan ngoãn ngồi vào lòng thiếu niên, mở video còn chưa xem xong.
Sắc mặt Dung Giai vẫn rất khó coi, nhưng cũng cố nén xem cho hết video.
"Sau đó em gửi tin nhắn nhưng đã bị đối phương cho vào danh sách đen, danh sách bạn của người đó cũng không có ai..." Vưu Thị Hoạ dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, ngữ khí bất đắc dĩ.
"...Anh có thể tra được là ai, yên tâm đi." Hai mắt Dung Giai chợt loé, ôm chặt thân thể mềm mại trong ngực, trấn an hôn lên đỉnh đầu cô.
Căn phòng trong video chính là phòng của chủ nhiệm khoá, ông ta có một gian phòng nghỉ nhỏ ngay văn phòng, chỉ cần anh đi hỏi một chút ai ở trong phòng ông ta cùng ngày hôm đó thì vấn đề sẽ được giải quyết.
Người này, thật ngu mà.
Vưu Thị Hoạ thấy anh nói chắc chắn cũng yên lòng, ngẩng đầu hôn lên cằm anh, cười một cái, hai mắt cong cong sáng ngời, "Ừm, em tin anh!"