Edit by Táoo ~
——————————
Cuối tháng 10, thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, tuy Tân Hải gần biển, nhiệt độ giữa trưa vẫn tương đối cao, nhưng nhiệt độ lúc sáng và tối lại lạnh hẳn.
Chỗ ngồi trong lớp rất nhiều, chỉ có hai người bọn họ vẫn luôn ngồi bất động như núi ở cuối góc lớp, cách xa một đám người, đúng rồi, còn có chỗ của Quý Trạch Chi, bất luận thế nào cũng cách xa hai người cả vạn dặm.
Vưu Thị Họa không hỏi nhiều, như vậy cũng được.
Dù sao cũng học cùng lớp, thỉnh thoảng cô cũng phải đối mặt với Quý Trạch Chi, nếu Dung Giai không ở bên cạnh thì không sao, cô còn có thể gật đầu cười một cái với cậu, nếu Dung Giai ở bên cạnh... vậy càng đơn giản, cô tuyệt đối không có cơ hội đối mặt với Quý Trạch Chi.
Không thể không nói Dung Giai thật sự có thiên phú dị bẩm, anh đi học không nghe giảng, suốt ngày động tay động chân với cô, vậy mà lúc thi lại được điểm cao.
Vưu Thị Hoạ thật sự muốn thay đổi, học tập thật tốt nhưng vừa lên lớp đã bị anh quấy rầy, muốn nghe giảng cũng không được, cũng may Dung Giai giảng bài cho cô rất dễ hiểu, chỉ cần 10 phút đã có thể dạy cô xong phần trọng tâm, có một người giỏi giang như vậy ở bên, thành tích cô cũng ổn định đứng giữa lớp.
Tuần này mới thi tháng xong, thành tích Vưu Thị Hoạ tiến bộ một chút, cô cầm phiếu điểm cười vui vẻ khiến Dung Giai cũng vui theo, chuyện này có ý nghĩa là, cuối cùng anh cũng có thể ra ngoài hẹn hò với cô.
*
Buổi sáng thứ bảy thời tiết rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, thích hợp ra ngoài chơi.
Hai người sớm đã rời giường, nhưng vì vấn đề ăn mặc mà xảy ra tranh chấp.
Nguyên nhân là Vưu Thị Hoạ muốn mặc váy ngắn mà Dung Giai không cho.
Không nhắc tới việc thời tiết càng ngày càng lạnh, váy này của cô cũng quá ngắn rồi, Dung Giai nhìn đùi thon dài trắng nõn của cô, không nói một lời gạt chiếc váy cô cầm trong tay ra.
Vưu Thị Hoạ tức giận không thôi, dứt khoát cởϊ qυầи áo ngồi trong chăn giận dỗi, bất kể Dung Giai dỗ thế nào cũng không ra. Anh không còn cách nào khác chỉ có thể xốc chăn lên giúp cô mặc quần áo, Vưu Thị Hoạ phản kháng thế nào cũng không được, cuối cùng vẫn bị mạnh mẽ ép đổi một bộ đồ thể thao dài.
Đương nhiên, nếu không phải Dung Giai nhiều lần bảo đảm sau khi trở về có quà muốn tặng, cô nhất định sẽ không thoả hiệp ra ngoài với anh.
Thương nghiệp thành phố Tân Hải rất phát triển, cũng coi như đô thị loại 1, nếu muốn đi dạo nghiêm túc thì một ngày không đủ.
Thiếu nữ sống chết không chạy nổi 800 mét sao lại có thể đi dạo từ sáng tới chiều mà tinh thần vẫn sáng láng? Dung Giai không hiểu.
Anh cúi đâu nhìn một đống túi đồ trong tay mình, có chút đau đầu nhưng thấy thiếu nữ mặc một chiếc váy vàng nhạt đứng trước gương, lập tức chuẩn bị thanh toán tiền.
Đẹp, quá đẹp, cô mặc gì cũng đẹp! Mua! Cái gì cũng mua hết!
Bạn trai cô thật ngoan ~
Vưu Thị Hoạ nhìn anh chẳng những không có vẻ không kiên nhẫn, lại còn nhìn cô với vẻ mặt si mê, trong lòng ngọt ngào, nên khen thưởng cho anh đúng không?
Cô vẫy tay với thiếu niên ở quầy thu ngân, ý bảo anh lại đây, Dung Giai lập tức buông đống đồ trong tay xuống đi tới.
Cửa hàng này diện tích rất lớn, nhân viên cũng rất nhiều, thái độ phục vụ rất tốt nhưng cũng không đi theo khiến khách hàng cảm thấy nhàm chán.
Vưu Thị Hoạ nắm bàn tay ấm áp của anh, mắt nhìn thoáng qua khắp nơi, thật tốt, bên này không có người.
Bàn tay mềm mại nắm lấy bàn tay anh, chân bước nhanh tới phòng thử đồ, Dung Giai ngẩn người một chút, sau đó kích động theo cô vào trong, không đợi cô mở miệng đã quay người khoá cửa, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô rồi đưa tay cởϊ qυầи áo.
Phòng thử đồ play!!!
Vưu Thị Hoạ: ????????????
Cô vội giữ tay Dung Giai lại, "Anh muốn làm gì?"
Dung Giai gấp không chờ nổi gật đầu, "Đương nhiên muốn!"
Vì thế Vưu Thị Hoạ dứt khoát tát tay anh một cái, tiếng kêu vô cùng thanh thuý.
Thuận tiện giúp anh kéo áo lên.
Vốn đang muốn khen thưởng anh một chút, nhưng nhìn dáng vẻ tϊиɦ ŧяùиɠ lên não này của anh thì vẫn là thôi đi.
Cô tức giận đẩy anh ra, vừa mở khoá cửa thì quay đầu lại thấy thiếu niên đáng thương xoa xoa cánh tay bị đánh đỏ, ấm ức nhìn cô, trái tim đột nhiên mềm nhũn.
Dù sao anh cũng chịu thương chịu khó đi xách đồ giúp cô cả ngày hôm nay mà không nói câu nào trách móc.
Nghĩ vậy, Vưu Thị Hoạ lại lẳng lặng khoá cửa.
Xoay người lại hơi dùng sức đẩy Dung Giai đến vách tường phòng thử đồ, hơi nhún mũi chân hôn lên đôi môi mỏng kia.
Dung Giai ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, cùng cô hôn sâu.
Trong không gian nhỏ hẹp vang lên tiếng nước ái muội, môi lưỡi hai người giao triền không ngừng, hận không thể hút khô nước bọt trong miệng đối phương, chờ tới khi kết thúc, sắc mặt hai người đỏ bừng thở dốc.
Vưu Thị Hoạ thì không sao, nhưng đáy mắt tràn đầy du͙ƈ vọиɠ của Dung Giai lại vô cùng rõ ràng.
Không được, anh nhịn không nổi, về nhà! Lập tức về nhà!
Dung Giai không nói rõ mình phải về nhà, chỉ là hôn đủ rồi lại gần tai cô oán giận một câu, gì mà chân đu tay mỏi vai mệt, dù sao cũng là không ngừng bán thảm.
Vưu Thị Hoạ càng nghe càng mềm lòng, cũng không đi dạo nữa lôi kéo anh tìm một nhà hàng giải quyết bữa tối rồi trở về nhà.